Danh mục

Phục sinh chàng

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 111.00 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi tôi đến tìm Bảng tại nhà riêng của chàng thì Bảng đang mắc bận với mấy người khách. Tôi lặng lẽ vào phòng riêng của chàng, xếp tấm chăn nhăn nhúm với những chiếc gối bề bộn trên giường. Tôi tự hỏi chỉ có một mình Bảng thôi mà sao nhiều gối thế. Có tới bốn chiếc gối trên giường. Một chiếc gối lớn hình vuông, một chiếc nhỏ xíu rất xinh xắn. Tôi liên tưởng đến hai đứa con của chàng mà tôi mới chỉ được nhìn thấy chúng trong ảnh, một gái một trai. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phục sinh chàng Phục sinh chàngKhi tôi đến tìm Bảng tại nhà riêng của chàng thì Bảng đang mắc bận với mấy ngườikhách. Tôi lặng lẽ vào phòng riêng của chàng, xếp tấm chăn nhăn nhúm với những chiếcgối bề bộn trên giường. Tôi tự hỏi chỉ có một mình Bảng thôi mà sao nhiều gối thế. Cótới bốn chiếc gối trên giường. Một chiếc gối lớn hình vuông, một chiếc nhỏ xíu rất xinhxắn. Tôi liên tưởng đến hai đứa con của chàng mà tôi mới chỉ được nhìn thấy chúng trongảnh, một gái một trai. Đứa con gái theo chàng thì nó giống mẹ nó như đúc. (Nhưng trongmắt nhìn của tôi, nó vẫn mang nhiều nét của chàng. Nhất là đôi mắt lặng lẽ, đăm đăm vàvầng trán rộng, bướng). Đứa con trai nhỏ hơn khỏi cần bàn cãi, nó tạc khuôn chàng từ nétmặt, chân mày tới tướng đứng.Bảng nói hai đứa con chàng đang sống với mẹ nó ở một thành phố khác, cách nơi chàngở không xa lắm. Bảng kể tôi nghe khá nhiều về người đàn bà nầy. Nhiều nhất là nhữngưu điểm của nàng. Mới đầu tôi nghe với tinh thần tò mò, sau với lòng ghen tức. Cuốicùng tôi hiểu, sự ghen tuông của tôi hoàn toàn vô ích. Nếu không muốn nói, chỉ có hạicho tình yêu của chúng tôi mà thôi. Từ đó, tôi hiểu vấn đề của tôi là phải thay thế chobằng được chỗ của người đàn bà kia, trong tâm hồn chàng. Tôi hiểu, tôi phải chứng tỏ tôihơn hẳn người đàn bà đã có với chàng trên mười năm sống. Mặc dù có người lại nói vớitôi nhiều điều trái ngược, về nàng. Người nói không ai khác hơn, một cô bạn thân củanàng. Tôi không muốn tin những gì mà người ta nói xấu nàng, bởi vì tôi tin Bảng. Tôi tinchàng, dĩ nhiên, hơn bất cứ một người nào khác. Dù cho người đó có là mẹ tôi. Nếu tìnhyêu chỉ là những mù quáng thì đó lại là những mù quáng cần thiết, để sống. Hạnh phúccũng chỉ là kết quả của mù quáng. Vậy mà hạnh phúc vẫn luôn có thật.Lúc chồng hai chiếc gối nhỏ xíu lên trên chiếc gối lớn, tự dưng óc tôi nẩy nở một hìnhảnh, khiến tôi không thể nhịn cười. Đó là hình ảnh Bảng công kênh trên vai cùng một lúchai đứa con của chàng.Ý nghĩ tinh nghịch kia chưa kịp tắt trong đầu thì Bảng bước vào. Tôi đứng yên hớn hởnhìn chàng chờ đợi. Thay vì Bảng phải chạy tới ôm ghì lấy tôi (như mỗi lần Bảng chợtthấy tôi vừa đặt chân ngưỡng cửa). Bảng cũng khựng lại. Bảng bỡ ngỡ khi thấy tôi lầnđầu tiên bước vào phòng riêng của chàng? Từ ngày yêu nhau, chưa bao giờ tôi vào cănphòng vừa là phòng làm việc, vừa là chỗ ngủ của Bảng. Tôi nghĩ Bảng muốn giữ riêngcho chàng cái thế giới nho nhỏ nhoi đó. Bổn phận tôi phải hiểu thế dù chàng không căndặn.Sự khựng lại của Bảng khiến tôi chưng hửng. Như con bé chưa kịp cắn cây kem mơ ướccủa nó thì đã bị người lớn giật lấy. Tôi chợt nghe tủi thân, đau đớn.Tôi cúi xuống nhìn tấm chăn xếp ngăn nắp. Nhìn những chiếc gối đủ cỡ chồng chất thẳnghàng trên nhau. Tôi muốn hất tung chúng đi. Cho chúng trở lại tình trạng cũ. Tôi muốnvùng chạy ra khỏi căn phòng. Ra khỏi nhà. Nhưng chân tôi chết cứng trên thảm. Thầnkinh tôi cũng tê điếng, nhức buốt.Bảng bước lại. Chàng dịu dàng quàng cả hai tay qua cổ tôi. Khi cánh tay chàng chạm vàoda thịt tôi, lúc đó, tôi mới òa khóc được. Bảng xoay tôi quay lại. Tôi nép vào ngực chàng.Nước mắt tôi mặc sức tuôn. Tưởng chừng chẳng tài nào cạn nổi.Bảng mở cửa cho tôi lên xe. Đêm vang động tiếng nhạc lẻ loi của chiếc radio mở lớn bênkia con lộ hẹp. Tiếng nhạc dân ca với nhịp tay đập trên cây guitar không xao động nổibóng tối như biển lớn mênh mông trải ra. Trăng khuyết. Hàng cây im. Tiếng động xa.Mùi thơm của loại thuốc lá quen thuộc vẫn đầy trong lòng xe. Tôi ngồi với nỗi tấm tứccòn nguyên trong lòng, cùng khá nhiều hân hoan và mãn nguyện. Tôi hiểu Bảng yêu tôi.Tôi hiểu Bảng muốn xin lỗi tôi về thái độ không tế nhị của chàng, trong phòng trước đó.Tôi hiểu Bảng biết tôi đau đớn. Chàng biết tôi tủi thân. Chàng đã nâng cầm tôi lên. Hônđôi mắt tôi, chàng nói: “Tội nghiệp. Tội nghiệp... con gấu nhỏ của anh”. Bảng chưa baogiờ gọi tôi như thế. Đó là lần đầu tiên. Lần đầu tiên Bảng gọi tôi là con gấu nhỏ. Tôimuốn bật cười nhưng đã ghìm lại được. Tôi nghĩ nếu tôi phì cười lúc đó, chàng sẽ khôngcòn “sợ” tôi nữa.Bảng nói :- Em muốn đi đâu?Trong tôi nỗi hờn giận đã hết. Đoạn phim ngắn quay chậm lại trong đầu cho tôi tậnhưởng chất men nồng của ly rượu hạnh phúc nhỏ. Hồi tưởng là cách duy nhất để tậnhưởng hạnh phúc hạnh phúc một lần nữa. Tôi nghĩ thế. Trong hơi men còn ngây ngất,choáng váng, tôi đáp :- Anh biết mà. Chỗ em muốn đến.Bảng vừa ra dấu cho xe ra khỏi lề, đã ngừng tay quay ngang nhìn tôi.Dường như Bảng hiểu điều tôi muốn không phải là nơi chốn, mà là một điều gì kháchơn... Tuy nhiên có thể chàng không chắc lắm.- Có phải em muốn nói đến một điều gì khác hơn một nơi đến?Tôi gật đầu :- Chúng ta có nhiều chỗ để đến, nhưng chỉ có một nơi để... về.Bảng có vẻ hài lòng với cách trả lời của tôi.Chàng mỉm cười. Đôi mắt chàng dịu xuống, xa vắng. Tôi rất sợ mỗi khi bắt gặp tia nhìnxa vắng nhuộm vẻ quạnh hiu này. Mỗi lần như vậy, không hiểu sao, tôi lại có cảm giácnhư có một giòng sông nào đang chảy trở lại trong tâm hồn chàng. Hay một cánh rừngxưa nào lại bắt đầu rung những cành lá cũ.Bảng nói :- Quả thực ta chỉ có một nơi về. Nhưng đã mấy ai nhìn thấy cõi ta về đó!Tôi muốn cầm tay chàng, nhưng không dám- Anh Bảng. Ở tận cùng hoang tàn và đổ nát, vẫn có những bông hoa nở ra, dù muộn.Chàng đanh nét mặt. Trong ánh sáng nhờ nhờ của trăng và đèn đường. Tôi tưởng như cóthể sờ mó được những đường gân cuồn cuộn kéo lên như những sợi thừng trên hai cánhtay chàng bấu chặt nơi chiếc vô lăng. Bảng thở ra :- Trái tim với sự phối hợp của lý trí sẽ trở thành tên phỉnh gạt tuyệt hảo nhất mà người takhông biết.Tôi nói :- Anh muốn nói gì về sự tinh khôn của người con gái?Giữa lúc không ngờ, Bảng phủ bàn tay chàng lên bàn tay tôi. Chiếc nhẫn to bằng đồngchạm trổ hình ông Phật, đeo nơi ngón giữa của chàng cho tôi cảm giác gai lạnh.Bảng nói :- Người đàn bà khôn ngoan nhất là người đàn bà giấu được sự khôn ngoan trong lớp vỏyếu đ ...

Tài liệu được xem nhiều: