Thông tin tài liệu:
Cuộc đấu tranh giữa con người cá nhân và con người xã hội là một cuộc đấu tranh bất diệt. Có khi cái phi ngã chiến thắng và đẩy ta xuống những bờ tuyệt vọng…Hương ngồi trầm tư bên ly trà sắp nguội ngắt. Đã thành một thói quen, tuần nào cô cũng phải tới đây vài lần để nhấm nháp những vị trà là lạ, tự thưởng cho mình đôi giờ thư giãn đầu óc, không nghĩ gì cả, quên hết; cho dù sáng mai cô sắp có một cuộc thương lượng gay go với một tay nhà báo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
PR -----Bình Minh MưaPR -----Bình Minh Mưa Cuộc đấu tranh giữa con người cá nhân và con người xã hội là một cuộc đấu tranh bất diệt. Có khi cái phi ngã chiến thắng và đẩy ta xuống những bờ tuyệt vọng…Hương ngồi trầm tư bên ly trà sắp nguội ngắt. Đã thành một thói quen, tuần nào côcũng phải tới đây vài lần để nhấm nháp những vị trà là lạ của **********, tựthưởng cho mình đôi giờ thư giãn đầu óc, không nghĩ gì cả, quên hết; cho dù sángmai cô sắp có một cuộc thương lượng gay go với một tay nhà báo ngông nghênh đichăng nữa. Nhiều lúc Hương băn khoăn không biết mình có chọn nhầm nghềkhông. Một cô gái mơ mộng, yêu văn chương, từng thao thức cả đêm không ngủkhi đọc xong truyện Tuyết của Pau, từng làm hàng tập thơ tình mà giờ đọc lại cònthấy tức cười. Có lúc Hương tưởng mình sinh ra để làm một người viết. Hồi sinhviên cô cũng từng gửi bài cho nhiều báo và nhận những khoản tiền nhuận bút đủ đểcó một cuộc sống thoải mái khi đi học. Ra trường, lang thang đi xin việc một vàinơi như bất cứ ai để rồi cuối cùng rơi tõm vào công việc này. Cô có sở trường vớinó, một thứ năng khiếu của những con người ngôn ngữ, song không hiểu sao côthấy phát ớn. Cô vẫn chưa quen với cảm giác của một người biếng nhác vô côngrồi nghề khi ngồi ở một quán cà phê sang trọng đợi gặp một tay trễ hẹn hay nhữngbuổi sáng phóng xe điên cuồng đi liên hệ công việc. Ôi công việc! Hình như cáithời mà người ta thích gì làm nấy đã qua từ lâu rồi. Còn bây giờ, người ta phải làmcả những cái mà người ta không thích, bám lấy nó như một thứ phương tiện sinhnhai. Cô không thể là người viết, Hương hiểu điều đó và bỏ qua những ước mơ trẻcon phi thực tế để lao vào vòng xoáy mưu sinh.Quán trà không đông lắm. Không gian mờ ảo bởi những ánh đèn lồng và có tiếngcổ tranh réo rắt. Nhưng chẳng có ai ngồi một mình như Hương. Cô chiếm một góckhuất của quán trên tầng ba, có thể phóng tầm mắt ra xa xa mà suy tưởng. Cốc tràđể trước mặt làm Hương có một cảm giác cổ điển. Có thể đêm nay cô sẽ viết điềunày vào nhật ký, thứ duy nhất còn chứng tỏ Hương là một người viết. Cuốn nhật kýđược Hương giữ cẩn thận, bìa bọc bằng một thứ giấy đắt tiền. Cô xem nó như mộtngười bạn, người duy nhất còn biết tới giấc mơ viết lách của cô. Hương sực nhớ ramình không có tri kỷ. Những mối quan hệ ngập ngụa hàng ngày, những đồngnghiệp nói cười rổn rảng mỗi khi đi ăn trưa hay làm chầu cà phê chiều không thểgiúp cô xua đi cái cảm giác trống trải đến tê người mỗi khi đối diện với đêm. Haimươi tư tuổi, không còn là quá sớm để nghĩ về tương lai, về … mọi thứ. Hình nhưtrong bất cứ ai cũng tồn tại song song hai bản thể: cái tôi đáng ghét kêu gào nhữnglợi ích của mình trong khi nửa còn lại phải cố khổ sở chống chọi để nhét mình vàoxã hội rộng lớn. Trong Hương, hai nửa đó nhiều lúc như muốn cắn xé nhau, chúngđấu tranh và gào khóc khiến Hương muốn tuyệt vọng. Nhưng thôi, hãy quên đilogic phức tạp của những nơ-ron. Cô ngồi đây bên ly trà có nắp đậy của Trung Hoathơm thơm mùi hoa hồng, mỗi khi uống phải lấy nắp gạn cặn trà, chẳng cần nghĩ gìhết và phóng tầm mắt ra không gian khoáng đãng trước mặt… Chẳng nghĩ tới gìhết, ngay cả một tri kỷ hay sao?!Hương đem theo quyển Pauxtôpxki bìa và giấy vàng vàng xuất bản từ thế kỷ trước.Quyển sách là ‘tri kỷ’ của Hương, từ lâu lắm rồi. Từ một buổi chiều cô lục lọitrong đống sách cũ bên đường ra một tập truyện ngắn có cái tên khiến bất cứ mộtcô bé lãng mạn nào xiêu lòng: Bình minh mưa. Kể từ đó, cô đem theo quyển sáchbên mình. Mỗi khi buồn cô lại giở vào đúng trang sách vẫn còn hằn lại vết gân lácủa một chiếc lá ai đó từng kẹp vào, trang cuối cùng của Bình minh mưa. Anh ngờrằng nàng chỉ nói độc một tiếng: ‘Vô ích’. Hương vẫn mong chờ một bình minhmưa bất ngờ mang đến một chút nhẹ nhàng, như mùi nước hoa trong căn phòngnhỏ mờ tối, hay những bậc thang gỗ mục loà xoà những cành lá sũng nước trênđầu. Cô quên những điều đó chưa nhỉ? Vô ích thôi! Hình như chúng là cái gì đónhạt nhoà, nực cười và vô duyên lắm giữa cuộc sống bộn bề, giữa những mối quanhệ cần giải quyết hàng ngày của cô. Vì thế nên cô quên mất chúng, như một cô gáinhà quê ra thành phố và bắt đầu quên mất ấm chè xanh mình vẫn đun mỗi buổisáng cho bà. Cuộc sống mà! Như người Pháp vẫn nói. Câu nói này vô duyên vànguỵ biện lắm. Nhưng Hương vẫn phải dùng nó để trấn an mình.Trong ánh đèn lồng đo đỏ, Hương căng mắt đọc những dòng chữ trên trang giấynâu vàng mà cô gần như thuộc làu.… Anh có cảm giác mình đang sống trong một giấc mơ nhẹ nhàng nhưng vữngchắc…Với cô có gì là vững chắc đây?! Tương lai còn quá dài. Và cô vẫn hầu như taytrắng với những ước vọng trẻ con phi thực tế. Tỉnh lại mau! Mày không có quyềntừ bỏ những cơ may mà cuộc sống mang lại. Người viết ư? Nhảm nhí!Gió thổi làm tóc Hương rố ...