Trong sáu tháng gặp Vincent, Nice đã được anh mời đến hầu hết các quán café ở thị trấn Berdelight. Lần đầu tiên Vincent hẹn gặp Nice ở quán Blackcat nằm trên đường phố chính Pasteur. Tuy Blackcat tọa lạc ngay trung tâm nhưng lại nằm sâu hút phía sau với các dãy nhà tiền chế mỹ thuật nên rất yên tĩnh với nhiều cây cảnh bày biện mát mắt. Lần đó, Nice ngồi với Vincent suốt buổi sáng trong khu biệt thự tĩnh lặng và ấm cúng. Cả hai đều dùng café đen và sau đó là trà Blanch...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quán café Tulip Quán café Tulip TRUYỆN NGẮN CỦA MANG VIÊN LONGTrong sáu tháng gặp Vincent, Nice đã được anh mời đến hầu hết các quán café ở thị trấnBerdelight. Lần đầu tiên Vincent hẹn gặp Nice ở quán Blackcat nằm trên đường phốchính Pasteur. Tuy Blackcat tọa lạc ngay trung tâm nhưng lại nằm sâu hút phía sau vớicác dãy nhà tiền chế mỹ thuật nên rất yên tĩnh với nhiều cây cảnh bày biện mát mắt. Lầnđó, Nice ngồi với Vincent suốt buổi sáng trong khu biệt thự tĩnh lặng và ấm cúng. Cả haiđều dùng café đen và sau đó là trà Blanch để chuyện trò về hội hoa và nghe nhạc Chopin.Các lần gặp tiếp theo - từ quán Riverside bên cầu Louver, quán Starfarm cạnh dòngCorse, quán Rose dọc quốc lộ nối liền hai thành phố; Vincent phát hiện ra quan caféTulip khi anh dời về ở ngoại ô phía bắc thị trấn Berdelight. Từ nhà Vincent – trạm xebuýt số 2, đến quán Tulip là điểm dừng của trạm số 5 mất gần một giờ. Ở thành phố biểnQuicher, Nice đến trạm Tulip phải hơn một giờ rưỡi, nếu không bị nghẽn xe.Hôm ấy, Vincent dự định đến Quicher để tham gia cuộc hội thảo nhân quyền do 20 nhómnhân quyền trên thế giới phối hợp tổ chức ở phố biển này, nhưng khi xe dừng ở trạm,thoáng nhìn ra vườn hoa Tulip sặc sỡ nằm bên kia cánh đồng lúa mì , anh xuống xe ngay.Vincent đã được tổ chức “ Human Rights Union “ ( HRU) mời đích danh với tư cách làmột ký giả chứ không phải giáo sư mỹ thuật để hội thảo về chủ đề “ What We Will DoFor The Human Rights? ?“ . Suốt tuần qua, Vincent đã miệt mài viết bài tham luận sẽđược đọc vào ngày thứ 2 có tựa đề “Let Repay The Freedom For People“.Từ trạm xe, đi theo con lộ trải nhựa phẳng phiu rộng khoảng 3 mét xuyên qua hai đámruộng lúa mì thì thấy cổng ngỏ quán Tulip được xây hình vòm chằng chịt dây hoa tímPinsee. Anh bước vào cổng, nhìn quanh các dãy bàn trống – không thấy bóng người phụcvụ, đến ngồi vào chiếc bàn đá xanh có hai chiếc ghế dựa bằng mây. Lọ hoa Tulip còntươi roi rói mầu vàng đậm phần dưới, nhạt dần lên phía trên cánh, trông rất dịu dàng.Vincent ngồi yên một lúc, lấy thuốc ra hút, thì cô bé hầu bàn từ phía sau bước đến trướcmặt như một cơn gió. “ Chào chú! Chú dùng fin nóng hay lạnh? “ – “ Nóng “. Cùng lúc,anh nhận ra, tại các bàn quanh chỗ anh ngồi, dưới bóng cây hay trên chiếc nhà gỗ cao kia,cũng chỉ có hai chiếc ghế. Trên mỗi bàn đều chưng một lọ hoa nhỏ bằng sứ men trắng,cắm một bông hoa Tulip mầu sắc khác nhau. Vincent thử đếm mấy bàn quanh chỗ anhngồi đã có đến tám mầu: hồng nhat, đỏ tươi, tím nhạt, tím than, vàng đậm, đà thẫm, trắng,xanh…Ngay lần đầu tiên hôm ấy Vincent đã làm quen được với cô bé hầu bàn Betty vàông cụ Hẻrming - chủ quán cũng là chủ vườn hoa Tulip .Vincent gọi thêm trà, mời ông Herming cùng ngồi khi ông vừa từ vườn hoa đi lên . Anhtỏ ra thích thú và ngạc nhiên về điều hơi lạ ở quán Tulip – Ông Herming giải thích : “ Cógì khó hiểu đâu, Cậu? Quán Tulip chợt phát hiện ra những người ghé uống café ở đâythường chỉ đi hai người. Họ là một cặp tình nhân, hai người bạn thân, hay vợ chồng. Vậynên chúng tôi dẹp bớt ghế đi cho thoáng rộng. Còn các mầu hoa ấy à? Cậu chọn ngồi bànnào có mầu hoa cậu thích: Chẳng hạn Tulip mầu vàng bày tỏ tình yêu nhưng không hyvong, mầu trắng tỏ lòng yêu quý, mầu đỏ tỏ tình yêu chưa được đáp lại, mầu xanh là lòngchân thành…”Rít một hơi thuốc dài, Vincent thầm nghĩ - có lẽ nên mời Nice đến Tulip – cùng ngồi ởchiếc bàn ở góc tường dưới gốc cây Sala có chiếc lọ cắm hoa Tulip mầu trắng kia. Anhnhìn ông Herming như lúc nhìn vào một bức tranh – anh cười : “ Bác đúng là một nghệ sĩchân chính! “- Cuộc đời dạy dần cho tôi những gì cần phải làm thôi! – Ông Herming gật gù.- Nhưng phải có một tâm hồn thế nào mới có thể đón nhận những điều mà “ cuộc đời dạy‘ chứ, bác?- Chỉ chịu khó lắng nghe một chút thôi, là tốt mà! – Ông Herming thoáng nở nụ cười.Chuyến xe buýt của Vincent đến trước, anh xuống trạm, rảo bước trên con đường dẫn vàoquán Tulip như một người thảnh thơi đi dạo. Anh vẫn thường nghĩ, chỉ có những giờ phútđược ngồi bên Nice với tách café vào ngày chủ nhật mới chính là thời khắc mầu nhiệmdành riêng cho đời anh. Vincent bận rộn dường như suốt ngày đêm với những bức tranh,những giờ dạy, những bài báo, và bản thảo cần hoàn thành càng sớm càng tốt. Thời giancòn lại của đời sống anh không còn dài, nhưng chẳng ai biết đến sự chuẩn bị thầm lặngnày của Vincent ngay cả Nice.Đây là lần đầu Nice theo chuyến xe buýt đến quán Tulip như đã hẹn nên Vincent có ýmuốn ngồi nán lại ở dãy ghế khách chờ để đón Nice, nhưng lại nghĩ cứ để Nice tự tìm raquán khi nhìn thấy vườn hoa Tulip bên kia mấy đám ruộng lúa mì mà cảm thấy phấnkhích.Vincent đến ngồi ở chiếc bàn có lọ hoa Tulip mầu trắng – lấy chiếc điện thoại từ túi áokhoát, nhắn tin : “ Anh đang ngồi ở đây , em hãy tìm ra anh nhé? “. Hơn một tuần quaVincent chưa gặp lại Nice, anh nóng lòng muốn nhìn đôi mắt nàng có thâm quầng thêmvì chứng mất ngủ? Mỗi lần ...