Theo lệ ngày xưa, ai làm quan thì mua món gì chỉ phải trả nửa giá tiền, trừ mua vàng phải trả đủ. Một ông quan nọ vừa đến nhậm chức, bảo hiệu bán vàng đem hai lạng đến bán cho ngài. Chủ hiệu vàng nghe tiếng quan dữ như cọp, mới bẩm: - Vàng mỗi lạng thực giá sáu chục đồng, song quan lớn thì trả một nửa cũng được.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quan lớn mua vàngQuan lớn mua vàngTheo lệ ngày xưa, ai làm quan thì mua món gì chỉ phải trả nửa giá tiền, trừ muavàng phải trả đủ.Một ông quan nọ vừa đến nhậm chức, bảo hiệu bán vàng đem hai lạng đến bán chongài. Chủ hiệu vàng nghe tiếng quan dữ như cọp, mới bẩm:- Vàng mỗi lạng thực giá sáu chục đồng, song quan lớn thì trả một nửa cũng được.Quan cầm hai lạng vàng xem, rồi ung dung bỏ một lạng vào túi. Chủ hiệu tưởngquan chỉ mua có một lạng, còn lạng kia trả lại, nên khi quan vào nhà trong, anh tavẫn đứng đấy đợi trả tiền. Hồi lâu quan ra, thấy vậy mới hỏi:- Mua bán xong rồi còn đứng đấy làm gì?Chủ hiệu vàng đáp :- Con chờ quan lớn trả tiền cho.Quan bảo:- Tiền trả rồi, còn đòi gì nữa?Chủ hiệu vàng đáp:- Hai lạng, quan trả lại một lạng, lấy một lạng.Quan nổi giận:- Nhà người lạ thật! Nhà ngươi bảo ta trả một nửa cũng được. Ta mua hai lạng,nhưng chỉ lấy một, trả lại một chẳng phải là đã trả một nửa là gì! Anh hai vợMột anh chàng hai vợ, tối đến phải ngủ chung với vợ lớn ở nhà trong, còn vợ bé thìnằm nhà ngoài.Một đêm, trời đã về khuya, cô vợ bé hát:Ðêm khuya, gió lặng sóng yên,Lái kia có muốn, ghé thuyền sang chơi.Anh chồng muốn ra với vợ bé nhưng bị vợ cả ôm giữ, mới đáp rằng:Muốn sang bên ấy cho vui,Mắc đồn lính gác khó xuôi được đò.Nghe thấy vậy, chị vợ cả liền hát:Sông kia ai cấm mà lo,Muốn xuôi thì nộp thuế đò rồi xuôi.Cô vợ bé đáp:Chẳng buôn chẳng bán thì thôi,Qua đồn hết vốn, còn xuôi nỗi gì.Chẳng hiểu sau đó anh chồng có xuôi được không? Có nhẽ đâu thếHai anh bạn chơi với nhau rất thân, nhưng hay bắt bẻ nhau. Khi anh nọ nói câu gì,thì anh kia bảo Có nhẽ đâu thế!.Một hôm, hai anh bàn với nhau rằng:- Từ rày hai chúng ta phải chừa cái thói ấy đi. Ðứa nào còn nói Có nhẽ đâu thế,thì phải chịu phạt hai quan tiền và hai đấu gạo.Hôm sau, anh kia gặp anh nọ, liền bảo:- Ðêm qua, nhà tôi mất trộm...Anh nọ hỏi:- Mất những gì?Anh kia trả lời:- Mất cái giếng đằng sau vườn.Anh nọ gân cổ lên, nói :- Có nhẽ đâu thế !Anh kia thích chí:- Ðấy nhé ! Lại nói rồi đấy nhé ! Mai tôi sang nhà lấy tiền lấy gạo đấy !Anh nọ tức lắm, về nhà thuật chuyện cho vợ nghe. Vợ bảo:- Không lo, mai cứ giả chết, lấy giấy phủ lên mặt, anh ấy sang đã có tôi đối đápcho.Hôm sau, anh kia sang, vừa bước vào cửa đã nghe tiếng khóc. Vào giữa nhà thìthấy bạn mình nằm sóng sượt trên giường, chị vợ rũ rượi ngồi cạnh, giọt ngắn giọtdài.Anh kia liền hỏi dồn:- Anh làm sao thế ? Anh làm sao thế ?Vợ anh nọ vừa khóc vừa nói:- Nhà tôi chết rồi anh ơi ! Hôm qua không biết đi đâu về, vừa bước vào đến sân thìbị con vịt đá một cái chết tươi.Anh kia buột miệng bảo:- Có nhẽ đâu thế !Anh nọ nhổm phắt dậy:- Ðấy nhé ! Lại nói rồi đấy nhé ! Còn đòi lấy tiền lấy gạo nữa hay thôi?