Ta phi thường thản nhiên, nhìn thẳng sư phụ, sau đó cầm tờ giấy đặt lên bàn, sau khi tự nhiên bỏ cái phao của ta lên một góc sáng sủa như một vật bình thường, lão nhân trừng trừng mắt, rốt cục không có dũng khí tố cáo và lấy tội chứng của ta ra. Chờ lão xoay người đi, ta thở ra một hơi thật dài, thầm nghĩ: nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quang Chi Tử-chương 93 Quang Chi Tử Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu CHƯƠNG 93:Ta phi thường thản nhiên, nhìn thẳng sư phụ, sau đó cầm tờ giấyđặt lên bàn, sau khi tự nhiên bỏ cái phao của ta lên một góc sángsủa như một vật bình thường, lão nhân trừng trừng mắt, rốt cụckhông có dũng khí tố cáo và lấy tội chứng của ta ra.Chờ lão xoay người đi, ta thở ra một hơi thật dài, thầm nghĩ:nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Mộc Tử ở cạnh ta đã gục xuốngbàn mà không ngừng cười thầm.Ta nhỏ giọng nói: Cẩn thận để dịch bài ra cho huynh xem với.Mộc Tử lúc này mới cố nén cười, ngước đầu lên tiếp tục làm bài.Ta nhìn lại bài kiểm tra của mình, bởi vì vừa rồi chép tốc độtương đối nhanh, đã viết hơn một nửa, đã có thể thuận lợi quáquan, nội dung còn lại là do ta viết loạn lên, dựa theo ý của phầntrên tờ giấy mà ta vừa đọc được.Rốt cục cũng đến lúc hết giờ, bài kiểm tra cũng đã thu lại, ta đắcý: Khẳng định không có chuyện gì, ha ha, cám ơn muội. Huynhmời muội ăn cơm thế nào?Mộc Tử nói: [Ngươi vừa rồi phản ứng quả là nhanh, sư phụ đềumuốn bị ngươi chọc giận đến chết mất, biết rõ ngươi tác tệnhưng không thể bắt được chứng cớ.Ta dương dương đắc ý cười nói: Đương nhiên, muội rốt cuộc đihay không đi ăn cùng huynh a.Mộc Tử nghĩ nghĩ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, trầmngâm nói: Được rồi, bất quá, không thể cùng ăn ở phòng ăn củaQuan Chi Tửtrường học được, ta đi ra bên ngoài ăn nhé.Ta xởi lởi nói: Không thành vấn đề, địa điểm tùy muội chọn,giữa trưa học xong chúng ta sẽ đi.Đó là ngươi nói đó nhé, ngươi mang thêm nhiều tiền vào, ta ănrất nhiều đó.Ta nghĩ thầm rằng: ngươi có thể so sánh về ăn với ta sao, ta nổidanh quang hệ phạn dũng, hắc hắc, để xem ai ăn nhiều hơn ai.Ngoài miệng đương nhiên không thể nói như vậy, ta nói: Yêntâm đi, cam đoan muội sẽ được ăn thật no thật ngon, hài lòngchứ.Mộc Tử mỉm cười: Hảo a, ta cũng lâu rồi không có được ăn tử tế,ta sẽ ăn thiệt nhiều thiệt nhiều món ngon.Lần đầu tiên Mộc Tử phi thường hòa hợp cùng ta, học xong buổisáng, ta đi theo nàng ra khỏi học viện, đông xuyên tây tẩu, đi cảnửa ngày đều còn chưa tới nơi.Tiểu thư, muội muốn dẫn ta đến nơi nào a.Mộc Tử nhìn ta cười thần bí, nói: Sao vậy, còn sợ ta lập mưu hạingươi a, mời ta đi ăn sao còn hỏi nhiều như vậy.Ta vội nói Hảo hảo hảo, ta đi theo muội là được. Ta đườngđường là ma đạo sư ta sợ ai.Rốt cục tới nơi, không phải đâu, đây là quán cơm sao? Mộc Tửdẫn ta tới một chỗ kim bích huy hoàng. Quả thực rộng như hoàngcung, mặc dù ta chưa đi đến hoàng cung. Mặt trên có chữ vàngthật lớn - Bích Hải Triều Thăng. Hai người phục vụ đi tới, kháchkhí hỏi: Tiên sinh, tiểu thư tới dùng bữa sao?Mộc Tử gật gật đầu, nói: Hai vị, cho chúng ta một nơi thật thanhtịnh.Phục vụ mỉm cười nói: Hoan nghênh nhị vị quang lâm. Nơi nàyphục vụ quả là lịch sự, chúng ta đi theo phục vụ vào Bích Hảitriều thăng tửu lâu.Quan Chi TửOa, bên trong càng hào hoa, trên mặt đất là thảm dày êm mịndanh quý, nơi nơi đều là kim bích huy hoàng, phục vụ dẫn chúngta tới một chỗ gần cửa sổ ở tầng hai, lấy ghế cho chúng ta rồimới nói: Thỉnh chờ, phục vụ sẽ tới ngay. Nói xong trở lại vị trícủa mình.Quả nhiên, một nữ phục vụ còn trẻ đi tới, đem thực đơn đưa chota, vì tỏ vẻ thân sĩ phong độ, ta liền nhường Mộc Tử, làm vẻ lịchsự.Mộc Tử không khách khí tiếp lấy, mở ra một tờ, đại khái nhìnqua, sau đó trả thực đơn cho phục vụ rồi gọi: Trước tiên cho mỗiloại một phần, cho thêm một bình bích hải triều thăng.Phục vụ viên giật mình nhìn Mộc Tử, nói: Nhiều như vậy, hai vịcó ăn được hết không? Nơi này chúng ta không thể trả lại đượcđâu.Mộc Tử cau mày hỏi: Tại sao ngươi biết trước chúng ta sẽ khôngăn hết. Phục vụ viên đáp lên tiếng rồi quay lưng đi xuống.Ta hỏi: Bích hải triều thăng là cái gì, không phải tên của quánnày sao?Ngươi còn không biết, Bích Hải triều thăng quả là phi thường nổidanh hảo tửu, phạn quán cũng vì vậy mà đắc danh, cho nên lãobản cũng đổi tên quán thành Bích Hải triều thăng.Nguyên lai là như vậy, ta hỏiMuội hình như rất quen thuộc nơinày a, có phải là thường tới nơi này không.Đúng vậy, trước kia ta thường tới, nhưng ta đã tiêu hết tiền củanhà cho ta nên giờ chỉ có thể ăn ở phòng ăn của trường.Ta kinh ngạc: Muội thích ăn như vậy sao? Lại đem tất cả tiềnđều dùng để ăn cơm. Mặc dù ta cũng rất thích ăn, nhưng vẫncòn dưới nàng.Mộc Tử cười, nói: Đúng vậy, ăn là sở thích lớn nhất của ta, thứcăn của loài người quả thực rất ngon, quả thực quá tuyệt vời.Quan Chi TửLoài người chúng ta? Muội không phải người a!Mộc Tử hình như bị nói trúng tim, cả giận nói: Ngươi mới khôngphải là người, chán ghét, chỉ là ăn cơm thôi, ngươi hỏi nhiều nhưvậy làm gì, ngươi tiếc tiền à.Ta lập tức đầu hàng, nói: Hảo, hảo, hảo, ta không hỏi là được.Đến lúc mâm được dọn ra, ta mới biết được vì sao vừa rồi phụcvụ viên chỉ sợ chúng ta ăn không hết, Mộc Tử vẫn bình tĩnh coinhư không có gì, phục vụ đã bày ra cả nửa bàn t ...