Anh dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi anh quay xe đạp đi về phía đường Nguyễn Kim. Quảng Tâm nhìn theo đến lúc bóng anh khuất sau làn nước mưa rồi mới bước vào chùa. *** Cơn mưa đầu mùa vội vã ùa về làm cho mấy nhóm học sinh đang nô đùa giữa sân trường chạy ào vào dãy hành lang. Vài hạt mưa tạt vào chân cầu thang, nơi có một cậu bé đang ngồi trên ghế đá. Nó thờ ơ đưa hai bàn tay bé xíu, khô gầy lên vuốt mặt. Vị mặn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quảng TâmQuảng TâmAnh dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi anh quay xeđạp đi về phía đường Nguyễn Kim. Quảng Tâm nhìn theo đến lúcbóng anh khuất sau làn nước mưa rồi mới bước vào chùa. ***Cơn mưa đầu mùa vội vã ùa về làm cho mấy nhóm học sinh đang nô đùagiữa sân trường chạy ào vào dãy hành lang. Vài hạt mưa tạt vào chân cầuthang, nơi có một cậu bé đang ngồi trên ghế đá.Nó thờ ơ đưa hai bàn tay bé xíu, khô gầy lên vuốt mặt. Vị mặn thấm quamôi, nó cắn chặt hai hàm răng, rồi cúi xuống ghế lấy tay nải khoác lên vai.Tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu, các học sinh đã nhanh chân chạyvào lớp. ...Màn đêm phủ xuống những tán cây bàng rậm rạp làm không gian càngtăng thêm vẻ lạnh lẽo cùng cơn mưa. Một bóng người ướt sũng, vội vãchạy từ bãi giữ xe vào dãy hành lang rồi lao đến cầu thang. Anh bất chợtdừng lại bên cậu bé, lên tiếng:- Sao em chưa vào lớp?- Dạ…Nó khẽ ấp úng nhìn người đối diện rồi cúi mặt xuống. Cơn gió bất chợt ùavào cầu thang khiến cho chỏm tóc của cậu bé phủ xuống mặt. Nó chậmchạp đưa tay vuốt tóc rỗi khẽ kéo tà áo, bước lên bậc cầu thang.- Em đang bệnh hả? Em học lớp nào, để tôi xin phép giáo viên cho emnghỉ học tối nay.Người thanh niên tỏ vẻ quan tâm, bàn tay vỗ nhẹ xuống vai nó.- Dạ! Em hổng sao đâu. Tại trời mưa nên em hơi mệt. Cám ơn anh!- Ừ! Vậy thì tốt rồi, thôi em vô lớp học đi. ***Mưa vẫn rả rích, từng giọt mưa đua nhau chạy dài trên mặt đường tạothành những hạt bong bóng nước nhỏ nối đuôi nhau lao xuống miệng ốngcống đen ngòm.Cậu bé lầm lũi đi trong mưa, bóng nó đổ dài dưới ánh đèn đường. Vàichiếc xe máy lao vụt qua để lại phía sau những vệt nuớc bắn tung toé. Nóchợt mỉm cười, rồi thầm thì:- Sao giống với những con sóng phía sau vỏ lãi của ba mỗi khi chở cuavới tôm ra chợ bán cho chủ vựa. Ước gì mình lại được ngồi phía trướcmũi vỏ lãi để cảm thấy như đang bay trên mặt nước…- Nè! Sao em lại đội mưa đi như vậy? Em về đâu, để anh chở giúp cho.Người thanh niên lại xuất hiện, rồi dừng xe bên cạnh nó. Sau đó anh nởmột nụ cười nhìn nó.- Cám ơn anh ! Em đi bộ chút xíu nữa là về tới chùa Phật Quang rồi.- Vậy hả, em ở ngôi chùa phía sau lưng ký túc xá Bách Khoa trường anh.Ngay đầu đường Đào Duy Từ phải không ?. Trùng hợp quá ha, anh emmình cùng đường rồi. Nào lên xe đi, anh cho em quá giang.- Cám ơn anh, nhưng…- Thôi khỏi nhưng nhiếc gì hết. Lên xe mau lên, trời lại chuyển mưa lớnrồi kìa.Cậu bé chậm rãi leo lên ngồi phía sau, hai bàn tay nắm chặt lấy yên xe.Anh thanh niên nhấn bàn đạp, vệt bánh xe chạy dài trên con đường ngậpnước tạo thành những tiếng kêu rất lạ lai. Bất chợt, anh nghiêng đầu rasau, hỏi:- À này, em tên gì?- Dạ, Quảng Tâm.- Hả? Tên gì chứ.- Quảng Tâm là pháp danh của em.- Còn tên ngoài đời là gì?- Trần Thiên Thanh.- Tên đẹp đó. Em bao nhiêu tuổi rồi?- Dạ, mười ba…Bầu trời bỗng loé lên những ánh chớp xanh lè. Chiếc xe chao đảo làm haingười gần té. Anh thanh niên thở hổn hển, rồi cười.- Em sợ không? Vậy mà một mình lủi thủi trong mưa thì buồn biết mấy.Cậu bé im lặng. Cũng may là từ lúc lên xe, nó đã vịn chắc yên xe nên cúchao đảo vừa rồi không làm nó sợ. Không hiểu sao nó lại có cảm giác rấtthân quen và gần gũi với người thanh niên mới gặp này. Có lẽ nó quá ítbạn, nên khi bất ngờ được sự quan tâm của người khác thì cảm giác nàyđược thức tỉnh.Anh dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi anh quay xe đạp đivề phía đường Nguyễn Kim. Quảng Tâm nhìn theo đến lúc bóng anhkhuất sau làn nước mưa rồi mới bước vào chùa. ***Vậy là nó thành người bạn nhỏ của anh, nhưng cũng may là nó không họcở lớp học tình thương do anh làm giáo viên chủ nhiệm, vì như vậy anh sẽkhông thể làm bạn nó được. Anh là sinh viên và làm bí thư chi đoàn, nênđược mời đến dạy cho những đứa trẻ lang thang, nghèo khổ hoặc nhữngchú tiểu chóp như nó.Nó đã đến thành phố được gần ba năm nhưng không có ai làm bạn, ngaycả những chú tiểu ở trong chùa này. Thầy trụ trì đã đón nó về đây vì nểtình người bạn cũ, cũng là sư trụ trì ở Kiêng Giang.Nó đã được gia đình gởi đến chùa do căn bệnh lạ, vì không hiểu nênngười trong nhà tỏ ra lo sợ. Bây giờ thì nó đã biết rõ bệnh tình của mình,đơn giản là bệnh hở van tim, do đó sức khoẻ của nó rất yếu. Nhưng khôngthể chữa trị được căn bệnh nan y của mình, vì không có tiền.Anh thường chọc quê nó:- Anh cứ tưởng em là con gái đó, vì em quá mỏng manh, yếu đuối. Thôiráng lên, vài năm nữa lớn thì đi tập tạ với anh.Mới đó mà nó đã quen anh được nửa năm. Anh luôn tỏ ra quan tâm đếnnó. Anhnói rằng em trai anh cũng cỡ tuổi nó nhưng đã bị bịnh và ra đi từ nhỏ. Dovậy, anh muốn nhận nó làm em nuôi và chưa bao giờ anh gọi pháp danhcủa nó.Những món quà anh tặng nó chỉ là những thứ nho nhỏ như cái cặp, quyểntruyện hặc cây viết … nhưng sao nó cảm thấy thật hạnh phúc. Những lúcđó nó chỉ ao ước rằng anh chính là người thân trong gia đ ...