Danh mục

Quyền được khóc

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 72.77 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trong vùng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bên bàn ăn, bao quanh là cả gian nhà đang ngủ yên trong bóng đêm, tôi lặng lẽ ngồi khóc một mình. Cuối cùng, tôi cũng đưa được hai đứa con lên giường ngủ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quyền được khóc Quyền được khócTrong vùng ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bên bàn ăn, baoquanh là cả gian nhà đang ngủ yên trong bóng đêm, tôi lặnglẽ ngồi khóc một mình.Cuối cùng, tôi cũng đưa được hai đứa con lên giường ngủ. Làmột ông bố mới vừa chịu cảnh gà trống nuôi con, tôi phảivừa làm bố, vừa làm mẹ của hai đứa con nhỏ. Tôi mới vừacho chúng tắm xong. Mà nào có phải là công việc kỳ cọ thôi,tôi phải đương đầu với hai đứa trẻ tinh nghịch trong phòngtắm. Chúng không ngừng múa may quay cuồng, cười đùa lahét và chốc chốc lại ném tung mọi thứ trong phòng. Đùachán, chúng mới chịu thay đồ lên giường với điều kiện là tôiphải xoa lưng cho mỗi đứa năm phút đồng hồ. Rồi tôi lạiphải nhấc cây đàn ghi-ta lên, tiến hành nghi thức hát ruhằng đêm với một loạt bài hát dân ca, kết thúc với bàiNhững chú ngựa nhỏ xinh xắn, bài mà chúng ưa thíchnhất. Tôi hát đi hát lại bài ấy, hạ dần âm thanh và tiết điệucho đến khi thấy chúng có vẻ ngủ say mới ngừng hẳn.Tôi vừa mới ly dị vợ và được quyền nuôi dạy con cái. Quyếtđịnh dành mọi nỗ lực để mang đến cho bọn trẻ một cuộcsống gia đình bình thường và ổn định, tôi đã khoác lên mộtbộ mặt hạnh phúc và cố duy trì nề nếp trong gia đình nhưlúc trước. Chẳng có gì thay đổi trong các nghi thức được tiếnhành hàng đêm trước khi ngủ, ngoại trừ sự vắng mặt củamẹ chúng. Tôi đã cố gắng chạy theo những thói quen củabọn trẻ. Cho đến lúc này, mọi chuyện đều suôn sẻ: một đêmnữa trôi qua bình yên.Tôi đã phải đứng dậy thật nhẹ nhàng, cố gắng không gây ramột tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Nếu không, chúng cóthể giật mình thức dậy, đòi nghe thêm một vài bài hát haymột vài câu chuyện kể nữa. Tôi nhón gót bước ra khỏiphòng, chỉ dám khép hờ cửa rồi rón rén bước xuống cầuthang.Ngồi thừ bên ghế bên cạnh bàn ăn, tôi mới nhận ra rằng, kểtừ khi tan sở về nhà cho đến lúc ấy, tôi mới có dịp ngồixuống ghế nghỉ ngơi. Tôi đã phải lao vội xuống bếp, tất bậtnấu nướng rồi dọn bàn phục vụ và động viên hai thiên thầnbé nhỏ ấy ăn hết khẩu phần bữa tối. Sau đó, tôi lúi húi rửabát đĩa, loay hoay với những đòi hỏi vụn vặt mà bọn trẻ đặtra chỉ để khiến tôi phải chú ý đến chúng. Xong việc bếp núc,tôi lom khom bên bàn học, cùng làm bài tập nhà với con béchị đang học lớp hai, đồng thời chia sẻ thời gian với thằng béút bằng cách tán thưởng bức vẽ mới nhất của cu cậu, hoặcbò lê dưới nền nhà chơi trò xếp hình khối với nó. Rồi đến giờtắm rửa, rồi kể chuyện, rồi xoa lưng, hát ru..., và cuối cùng,sau một thời gian mệt nhọc, tôi mới có được một vài phútcho riêng mình. Không gian vắng lặng và bình yên quả làmón quà thư giãn vô giá.Rồi tất cả vụt ào đến, đổ ập xuống người: mệt mỏi, gánhnặng trách nhiệm, nỗi lo về những hoá đơn tính tiền mà tôikhông chắc rằng mình có thể thanh toán được trong thángnày. Cả một chuỗi dài những lo toan cần thiết để duy trìnhịp sống của một gia đình. Vậy mà chỉ mới gần đây thôi, tôicũng còn có bạn đời, có người gánh đỡ một phần tráchnhiệm, chia sẻ một phần công việc, và giúp tôi thanh toánmột phần trong số những tấm hoá đơn tính tiền kia.Và cuối cùng là cô đơn. Cảm giác cô đơn bao trùm lấy tôi,đẩy tôi xuống tận đáy biển lạc loài và tuyệt vọng. Tất cả đềurời bỏ tôi, chỉ còn khối lo lắng và phiền muộn. Tôi cảm thấymình không còn chịu đựng thêm được nữa. Trong nỗi tuyệtvọng, tôi bật khóc lúc nào chẳng biết. Tôi cúi đầu, lặng lẽkhóc một mình.Bất chợt, một vòng tay bé xíu quàng quang người tôi. Tôinhổm dậy và bắt gặp khuôn mặt ngây thơ của đứa con trainăm tuổi đang chăm chú ngước mắt lên nhìn tôi.Tôi hoàn toàn bối rối khi nhận ra rằng thằng bé đã nhìn thấytôi khóc. Xin lỗi con, Ethan. Bố không biết con vẫn cònthức. Tôi không hiểu vì sao mình lại nói với con như vậy,nhưng người ta thường xin lỗi khi để người khác thấy mìnhkhóc, mà tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Bố rất lấylàm tiếc. Bố không định khóc đâu. Chỉ vì, tối nay bố cảmthấy hơi buồn một chút thôi.Không sao đâu bố. Khóc được cũng tốt thôi, bố cũng cóquyền khóc chứ!Ôi, con trai của tôi! Không thể nào diễn tả hết niềm hạnhphúc mà thằng bé đã mang đến cho tôi. Đứa con trai nămtuổi của tôi, vị thiên thần ngây thơ với trực giác tinh khôi vàtrong ngần ấy, đã ban cho tôi cái quyền được khóc. Dườngnhư thằng bé muốn nói với tôi rằng tôi không cần phải làmột người luôn mạnh mẽ và kiên cường, rằng đôi lúc tôicũng có thể ngả lòng và bộc lộ những cảm xúc của mình.Thằng bé rúc vào lòng tôi. Hai bố con chúng tôi ôm nhau vàtrò chuyện một lúc. Sau đó, tôi đưa nó về phòng và bế nólên giường, cẩn thận đắp chăn cho nó, sau một ngày dàichấm dứt bằng một sự việc như thế, tôi đã có thể lên giườngvà ngủ một giấc thật ngon. Cám ơn con, con trai của bố! ...

Tài liệu được xem nhiều: