Thông tin tài liệu:
Nếu ngày xưa phụ nữ về làm dâu nhà chồng với cả núi những lời răn tam tòng tứ đức, thì thời nay chuyện đó đã là xưa rồi Diễm.
Các cô vợ hiện đại giờ đây bị ảm ảnh bởi chuyện khác: Làm sao để không bị chồng “bắt nạt”. Và các nàng ngộ ra rằng mình phải chủ động nắm giữ “quyền lực”. Nhưng liệu đây có phải là bí kíp vẹn toàn để các nàng hạnh phúc với cuộc sống hôn nhân của mình? 1. Quyền ăn chơi bình đẳng Trước ngày cưới, tôi đã bị lũ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quyền lực: Từ 'hơi dở' đến 'dở hơi' Nếu ngày xưa phụ nữ về làm dâu nhà
Quyền lực: Từ 'hơi dở' đến 'dở hơi'
Nếu ngày xưa phụ nữ về làm dâu nhà chồng với cả núi những lời răn tam tòng tứ
đức, thì thời nay chuyện đó đã là xưa rồi Diễm.
Các cô vợ hiện đại giờ đây bị ảm ảnh bởi chuyện khác: Làm sao để không bị
chồng “bắt nạt”. Và các nàng ngộ ra rằng mình phải chủ động nắm giữ “quyền
lực”. Nhưng liệu đây có phải là bí kíp vẹn toàn để các nàng hạnh phúc với cuộc
sống hôn nhân của mình?
1. Quyền ăn chơi bình đẳng
Trước ngày cưới, tôi đã bị lũ bạn gái tôn sùng single-life hù dọa một trận về tác
hại của việc “tự ngu ngốc cho tay vào còng” như thế nào. Mang theo nỗi ám ảnh
đó, tôi nằng nặc nói với chàng rằng dù có theo chồng thì tôi vẫn… không bỏ cuộc
chơi đâu nhé. Anh chồng tôi gật đầu cái rụp, nửa vì không muốn đôi co với phụ
nữ, nửa mừng rỡ cho viễn cảnh tự do tự tại sắp tới.
Thỏa thuận được đặt ra: Vợ chồng có quyền ăn chơi bình đẳng như nhau. Tức là
nếu hôm nay chồng đi nhậu thì ngày mai vợ cũng đi sàn đến nửa đêm. Chồng lang
thang cùng hội câu cá cả ngày Chủ Nhật thì cùng lúc đó vợ cũng đang vi vu bãi
biển với mấy cô bạn thân. Tóm lại là, quyền được ăn chơi bình đẳng.
Ban đầu mọi việc cực suôn sẻ, tôi còn tự nhủ rằng “hóa ra hôn nhân cũng chỉ có
thế”. Nhưng dần dà, mức độ lạm dụng thỏa thuận của cả hai đều tăng lên. Chúng
tôi bắt đầu so kè xem “ai tự do hơn ai”. Chồng tôi cằn nhằn về mớ ảnh vợ mình
tay ôm chai bia tay cặp kè đám bạn cả trai cả gái trong bar. Còn tôi thì tức điên
người vì mấy cái hóa đơn thanh toán karaoke với giá trên trời (mà 90% là có “tay
vịn”!).
Chưa kể, khi lũ bạn độc thân của tôi lần lượt đi lấy chồng, chẳng đứa nào chịu đi
cùng nữa, tôi bắt đầu chán những cuộc la cà và thèm cái không khí ấm áp yên bình
của vợ chồng son. Nhưng đâu có dễ, bởi chồng tôi thì đã quen thói đi bất kể giờ
giấc mà chẳng bị ai quản lý rồi. Những ngày ngồi nhà, tôi nhận ra một sự thật là
cái mà tôi đang có không phải là một mái ấm. Hình như đó chỉ là một mái hiên
nhà trú tạm của hai chúng tôi…(Ánh Tuyết, 25t)
Vợ chồng có quyền ăn chơi bình đẳng như nhau (Ảnh minh họa)
Lời khuyên:
Mình nghĩ rằng cách bạn đòi hỏi “quyền tự do” không hẳn là vì ham chơi, thích la
cà. Bạn chỉ muốn khẳng định rằng cái tôi của bạn không bị mất đi dù bạn đã là vợ
người ta. Nhưng cách thể hiện của bạn lại chưa khéo, và mình nghĩ rằng chồng
bạn cũng từng cảm thấy thất vọng vì hình ảnh một người vợ không-có-ở nhà. Bạn
nên ngồi lại và nói rõ với chồng cảm nghĩ của mình. Càng kéo dài tình trạng này
thì tổ ẩm càng trở thành tổ lạnh thôi. Mỹ Hạnh (Biên Hòa – Đồng Nai):
Tôi không ngại nói thẳng với bạn, đàn ông vốn rất ham vui và thích bay nhảy.
Thậm chí, nhiều người kết hôn còn mong rằng vợ sẽ làm cái cương níu mình lại,
giúp mình sống có trách nhiệm hơn. Đằng này, bạn lại tạo điều kiện quá tốt cho
chồng mình trở thành người “có vợ độc thân”. Anh ta được phép quên đi trách
nhiệm của một người làm chồng, mà như vậy chẳng khác nào được cho cái giấy
phép “sống ngoài vòng pháp luật”. Nên anh ấy muốn làm gì thì làm, tận hưởng
quyền tự do “thả ga” cũng là điều dễ hiểu. Bạn Nam Phong, chuyên viên máy
tính.
2. Quyền ngồi cùng bàn với cánh đàn ông
Công ty tôi có một cặp cực thú vị! Hai cô cậu đã đính hôn rồi, chỉ còn chờ ngày
đẹp để cưới thôi nên suốt ngày tíu tít. Cặp này cái gì cũng được, chỉ trừ chuyện
“nàng” bị ám ảnh bởi vụ nam nữ bình quyền. Này nhé, đi ăn liên hoan mà cô ấy cứ
cụng ly lốp đốp với bọn tôi, chẳng tha tua nào. Mà chồng chưa cưới của cô ấy thì
ngồi sát bên đấy nhé! Cậu chàng mặt mày nhăn nhó, chắc hẳn là muốn mắng
muốn can lắm mà không dám.
Cứ chục lần cơ quan ăn nhậu là đủ chục lần cô ấy mặt mày đỏ gay, quần áo xốc
xếch để người yêu cõng về. Chẳng phải riêng chuyện ăn nhậu, chuyện gì cô ấy
cũng đòi đua với lũ con trai chúng tôi. Teambuiding thì chuyên lăn lóc vào những
trò bạo lực như đá banh, cướp cờ. Khỏi phải nói chúng tôi ngại thế nào. Đụng
chạm cô nàng thì sợ tên kia nóng mặt, mà không cho tham gia thì lại bị xài xể là
phân biệt đối xử!
Cô ấy cứ cố ganh đua theo kiểu “tôi chẳng thua gì bọn con trai” (Ảnh minh họa)
Đến việc ở công ty cô ấy cũng chẳng nhường bước chút nào. Tranh cãi thì toàn
đập bàn đập ghế để giành phần hơn. Có lần nhóm tôi ở lại làm thêm vì dealine dí
đế tận cổ, cô ấy cũng chẳng chịu về sớm cho. Một lũ đàn ông ngồi với nhau, thể
nào cũng lôi chuyện mặn ra mà kể cho đỡ buồn ngủ. Chẳng những không ngượng,
cô nàng còn góp vui bằng cả mớ chuyện mặn “thâm sâu” nghe xong đỏ mặt (phần
lớn trong đó hai cô cậu là nhân vật chính mới chết).
Cô ấy cứ cố ganh đua theo kiểu “tôi chẳng thua gì bọn con trai” mà vô tình làm
mình trở nên kém duyên. Nhưng dù sao, người đáng thương nhất có lẽ là chồng
chưa cưới của cô ấy. Có lần anh em tâm sự với nhau, cậu ấy bảo rằng mình mệt
mỏi lắm rồi nhưng đành “đâm lao thì phải theo lao”. Chung quy nguồn gốc vụ
nam nữ bình quyền cũng là do cô nàng sợ ngọt ngào, nữ tính quá sẽ phải phụ
thuộc rồi bị chồng tương ...