Danh mục

Quyển nhật ký nhặt được

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 201.89 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đây là lần thứ ba trong tuần em tới gặp tôi. Trên đường đến chỗ hẹn với em lúc 7 giờ 55 phút, tôi cứ nghĩ về lời xin lỗi của em và lý do em đã đến đây. Em đứng đó một mình, tay cầm chiếc ô màu đỏ. Bạn em đưa em tới. Trời mưa, và em đang run lẩy bẩy. Trông em thật yếu ớt, mỏng manh dưới cơn mưa tầm tã. Em mặc không đủ giữ ấm cho mình. Tôi đến gần em và nói:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quyển nhật ký nhặt đượcQuyển nhật ký nhặt đượcĐây là lần thứ ba trong tuần em tới gặp tôi. Trên đường đến chỗ hẹn với em lúc 7giờ 55 phút, tôi cứ nghĩ về lời xin lỗi của em và lý do em đã đến đây.Em đứng đó một mình, tay cầm chiếc ô màu đỏ. Bạn em đưa em tới. Trời mưa, vàem đang run lẩy bẩy. Trông em thật yếu ớt, mỏng manh dưới cơn mưa tầm tã. Emmặc không đủ giữ ấm cho mình.Tôi đến gần em và nói: “Em không nên tới đây gặp anh nữa” và rồi tôi nhồi nhétthêm hàng loạt lý do mà tôi cho rằng chúng tôi không nên ở bên nhau.Em nói: “Nhưng, em nhớ anh”.Tôi đáp lại lạnh lùng: “Đi nào, anh sẽ đưa em về nhà”.Em không mở chiếc ô của mình ra, tôi biết là em muốn dùng chung chiếc ô của tôi.Tôi nói: “Mở ô của em ra, rồi chúng ta sẽ đi”.Một cách miễn cưỡng, em mở chiếc ô và đi với tôi đến chỗ đậu xe. Em nói vẫnchưa ăn từ trưa đến giờ và rồi hỏi tôi có thể dừng ở đâu đó để ăn.Ngay lập tức tôi trả lời với trái tim sắt đá: “Không!”.Thất vọng, em nhờ tôi đưa ra nhà ga xe lửa và bảo sẽ tự đi xe lửa về nhà.Có thể do trời mưa nên tất cả các chuyến tàu đã đầy khách, ai cũng cầm ô và cặptáp hối hả về nhà, dường như không hề để tâm tới việc có người vừa đi ngang quamặt họ.Chúng tôi đợi, và đợi, trong khi đó em cứ nhìn tôi một cách ngây thơ. Ở gần nhauquá lâu rồi, tất nhiên tôi biết là em có ý gì khi nhìn tôi như thế. Tôi thừa hiểu tâmtrạng của em lúc này ra sao khi mà em đã đi một chặng đường xa đến thế để tớiđây gặp tôi. Trong thời tiết tồi tệ như thế này, và rồi bị tôi đối xử như vậy. Với ánhmắt dịu dàng em cứ nhìn tôi mãi làm cho tôi cảm thấy có lỗi và muốn cho em ở lạiqua đêm nay.Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, tôi nói với em một cách lạnh lùng: “Hãy tới nhàga khác xem sao”.Chúng tôi từng sống chung trong cùng một tầng ở khu chung cư. Về sau có cả thảy4 người, và chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Chúng tôiluôn ăn tối, xem phim cùng nhau, đôi khi đi cắm trại. Chúng tôi thân thiết còn hơnmột gia đình, nhưng tôi không biết rằng tôi cuối cùng đã yêu một cô gái trong bốnngười đó. Có lẽ trong suốt năm cuối của bậc cao đẳng, và sống với nhau được hainăm, chúng tôi đã có một tình cảm vô cùng sâu đậm dành cho nhau.Sau khi tốt nghiệp em trở về nhà, còn tôi thì ở lại thêm một năm nữa để hoàn thànhviệc học. Trong suốt năm đó, tôi chỉ có thể đi tàu tới gặp em vào những dịp lễ hiếmhoi, nhưng cũng chẳng được lâu. Đó là cách chúng tôi giữ mối quan hệ quý giánày.Chúng tôi đi bộ dọc theo con đường. Em đi trước và tôi ở ngay phía sau. Chiếc ôcủa em có một cái nan bị gãy. Trông em giống như một thương binh vác khẩutrường rỉ sét đang bước đi một cách yếu ớt. Rất nhiều lần, do quá mải mê suy nghĩhay là do bất kì điều gì khác mà em đang làm, suýt nữa thì em đã bị xe đâm. Muốnôm em vào lòng, nhưng với tình yêu tôi dành cho em cộng với cơn đau khôngngớt trong người, tôi đã không làm như vậy. Trên đường chúng tôi đi ngang quacông viên nơi hai đứa vẫn thường tới đấy đi dạo.Em cầu khẩn: “Chúng ta hãy vào trong công viên, chỉ một lúc thôi anh nhé, làmơn. Em hứa là em sẽ về nhà ngay sau đó”.Nghe lời năn nỉ, trái tim lạnh lùng của tôi trở nên mềm yếu, nhưng tôi vẫn làm mặtgiận và đi vào công viên. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá và làm như thể tôi muốn đira khỏi nơi này ngay. Em đi thẳng tới gần một cây sồi lớn và tìm kiếm thứ gì đó.Tôi biết em đang cố tìm những dòng chữ mà chúng tôi đã viết lên đó bằng cây bútmàu nhũ bạc cách đây nửa năm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì dòng chữ đó là: Chrisvà Susan đã tới đây. Chris uống trà còn Susan uống một cốc chocolate nóng. Hyvọng Chris và Susan sẽ luôn nhớ mãi ngày này và sẽ luôn yêu nhau, mãi mãi. Cốtìm xung quanh một lúc, rồi thật chậm chạp, em đi về phía tôi với khuôn mặt ướtđẫm nước mắt.Em nói: “Chris, em không thể tìm thấy nó, nó không còn ở đó nữa”.Tôi cảm thấy chua xót trong lòng, cố nuốt nỗi đau đang chảy vào trái tim tôi, nỗiđau mà trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờlà giả vờ như không quan tâm, và rằng: “Chúng ta có thể đi được chưa?”.Tôi mở chiếc ô đen to của mình ra nhưng em chỉ đứng đó, chưa muốn rời đi và hyvọng một cơ hội hay trông chờ sự thay đổi nào đó. Em nói: Anh đã bịa ra câuchuyện giữa anh với cô gái khác phải không? Em biết là đôi khi em đã làm anhthất vọng, nhưng em sẽ thay đổi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không anh?Tôi không nói một lời nào cả, chỉ cúi gằm mặt và lắc đầu. Sau đó chúng tôi lại tiếptục đi tới một nhà ga khác, mà không hề nói với nhau bất cứ một lời nào.… Bốn năm trước, bác sĩ báo cho tôi biết tôi bị ung thư, nhưng vì được phát hiệnsớm, nên căn bệnh vẫn có thể chữa được. Cứ nghĩ mọi việc đều ổn nên tôi sớmquay trở lại sống cuộc sống bình thường như trước, và thậm chí tôi quên luôn rằngmình bị ung thư.Tôi không hề nghĩ về nó và đã không quay trở lại gặp bác sĩ. Cho tới khoảng mộttháng trước, bụng của tôi bị đau dữ dội trong suốt 2 tuần, và những ...

Tài liệu được xem nhiều: