phần 2 "quyết đoán trong kinh doanh" gồm các nội dung chính: lòng mong muốn, vận động người khác. mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
quyết đoán trong kinh doanh: phần 2CHƯƠNGIV.LÒNGMONGMUỐN1.SỰTÌNHKHÔNGTHỂQUYẾTĐOÁN(Lúcbỏđilàmcông)Conngườicólúcmuốnnóinhưngkhôngnóiđược,phảinóinhưngkhôngthểnàonóiđược. Tại sao không nói được? Điều này đơn giản là chỉ vì khó nói. Trong cuộc sốngchúngtacónhiều“cáikhónói”.Tuyrằngnóilàtựdongônluậnnhưngtrongứngxửcótínhcáchcánhân,cótínhcáchxãhội,tuỳđốiphươngvàtuỳtrườnghợp,cónhiềucáikhónói.Tôinghĩ,dùlà“cáikhónói”,nhưngcuốicùngcũngphảinói.Tuythế,thờitrẻkhimuốnxinnghỉviệc,tôiđãkhônglàmđượcđiềuđó,cáiphảinóiđãkhôngtàinàonóirađược.Câuchuyệnxảyralúctôi17tuổi.Nămlên11tuổi,tôiđãtừquêraOSAKAlàmcôngbatháng,vớitưcáchtrẻgiúpviệcởcửahàngbánbếpthannhỏ.Sauđó,làmcông6nămởcửahàngbán,sửaxeđạpNgũĐại.LúctôivàolàmởcửahàngNgũĐạilàlúcxeđạpcònlàvậtquýhiếmđốivớidânthường,giácaođếnđộngườithườngkhómuađược.Nhưngsauđó5,6nămthìxeđạpdầnđượcnhiềungườibiếtđếnvàgiácũngdầnrẻhơn.LúcấycửahàngNgũĐạicũngđãpháttriểntừcửahàngbánlẻthànhcửahàngbánbuôntươngđốilớn.Cũngvàokhoảngthờigianấy,thànhphốOSAKAđãlậprakếhoạchvàtriểnkhaixâydựng đường xe điện để hoàn thiện mạng lưới giao thông. Thành phố dự định đến năm1910sẽkhaithôngcáctuyếnchính.Mộthôm,vìcôngviệccủacửahàng,tôiđixeđạpraphốvàlầnđầutiênđãtrôngthấyxeđiện.Tronglúcmảingắmxechạy,tôiđãcảmthấybịnócuốnhút.Tôinghĩ,xeđạpphải đạp bằng chân, nhưng xe điện lại kéo được nhiều toa tàu bằng lực của điện mà takhôngnhìnthấy,thậtlàđángphục.Đixeđạpcònbịmệtchứngồixeđiệnthìđiđếnđâuchắccũngkhôngmệt,thậtlàtiệnlợi.Cáigọilàđiệnlựcthậtlàtuyệtvời.Trựcgiácchotôibiếttừbâygiờtrởđiđiệnlựcsẽđượcứngdụngvàonhiềulĩnhvựccủacuộcsống.Thậtđángmừnglàvìsinhhoạttrongxãhộivềnhiềumặtsẽtiệnnghihơn…Trongtươnglai,chắcchắnrằngcáccôngviệcliênquađếnđiệnsẽtănglênrấtnhiều.Bảnthântôicũngmuốnnếuđượcthìthamgiavàonhữngviệcđó.Tôinghĩchắcđấylànhữngcôngviệcthíchthú…liêntưởngtớinhữngđiềuđólòngcàngmongmuốnđượcthamgianhữngcôngviệcliênquanđếnđiện.Vấnđềlàởchỗ,phảixửlýcôngviệcbâygiờởcửahàngbánxeđạp(nơimàtôiđãchịuơntrong6nămtrời)nhưthếnào.Muốnthamgiacôngviệcliênquanđếnđiệnthìphảibỏviệcđanglàm.Nhưngtôicảmthấykhórờikhỏinơimàlâunaymìnhđãlàmăncùng họ, nơi đã có công nuôi dưỡng mình, nơi mà mình đã có tình cảm thân thiết, lưuluyến.Tôiđãphânvân,phiềnnão.Trongquátrìnhsuytư,trongđầutôinảyramộtkếtluận.Haymìnhcứtạmviệnlýdođểcóthờigianthamgiacôngviệcliênquanđếnđiện.Tronglòngthìquyếtnhưthếnhưnglúcđịnhnóivớichủ,thìnóithậtkhónóira.Thế rồi tôi định bụng để tới ngày mai nói, nhưng ngày hôm ấy cũng không có dũngcảmđếngặpôngchủ.Cứnhưthế,2ngày,3ngàytrôiqua.Cuốicùng,tôinghĩramộtkế,tuybiếtrằngxấulànhờquêđánhđiệnlênbáo“Mẹbịbệnh”.Ôngchủvừangạcnhiên,vừalolắngvànói:“Mẹbịbệnhchắclolắmphảikhông…,4,5ngàygầnđâybácthấycháukhôngđượcbìnhthản.Giảsửcháumuốnthôiviệcởđâythìcháucứnóithật.Cháuđãlàmởđây6nămrồinênmuốnthôicũngđượccósaođâu”.Ôngchủđãnóirađiềumàtôikhónói.Ở đây, tôi muốn nói một điều: dù trong đầu mình đã quyết, dù trong lòng mình đãquyết,nhưngtựmìnhkhôngthểnóirathìkhôngthểnóiđấylàquyếtđoánthựcsự.Chỉkhinàomìnhnóirađiềucầnnói,thểhiệncáiphảithểhiệnquahànhđộngthìlúcđómớigọilàquyếtđoán.Vớiýnghĩađó,việclàmtrêncủatôichưathểnóilàquyếtđoánthựcsự.Tuy tôi đã không nói ra được điều đó với ông chủ, song tôi đã thực hiện bằng cáchkhác.Sauđótronglòngvừathầmxinlỗi,vừarờikhỏicửahàngchỉmangtheomộtcáiáo.Vềsau,tôiđãviếtthưxinlỗiôngchủvềviệctôikhôngthểnóirađiềumìnhmuốn.Thếlàtôiđãrờikhỏicôngviệcđángnhớcủachúgiúpviệc,vàsauđóxinđượcvàoCôngtyđiệnquangOSAKAlàmcôngviệcđúngnhưướcnguyệncủamình.2.BIẾTDỪNGĐÚNGLÚC(Bánốngchânkhôngtrongthờigianngắn)Phảinóirằngvềmặtnàođấy,conngườicóhammuốnrấtcao.Khithấyngườitakiếmlờiđượcởmặthàngnàođólàchúngtacũngnhảyvào.Thờigianđầucòntốtnhưngsauđólạirơingayvàotìnhtrạngcạnhtranhquáđángvàchẳngnơinàocólãicả.Tiếpđếnlàtình hình xấu đi, có nơi kinh doanh đi vào ngõ cụt, dẫn đến phá sản. Cảnh này xảy rakhông ít trong xã hội. Nhưng tôi nghĩ, nếu muốn tránh tình cảnh đó thì không phải làkhôngtránhđược.Bảnthântôiđãcókinhnghiệmvềchuyệnnày.Đó là vào khoảng năm 1924, khi tôi đi lên thăm chi nhánh kinh doanh TOKYOcủa ...