Hội trường nằm ở lầu hai, kế bên mấy phòng tập thể thao, thể hình, và một quán cà phê sân vườn khá đẹp. Quỳnh cũng không biết đã lấy đâu ra can đảm để dấn thân vô cái môn học chẳng mấy tốt đẹp gì trong suy nghĩ của mình trước đó: nhảy đầm. Bởi riêng cái tên thôi cũng đã gợi mở, gợi cảm, gợi… đủ thứ. Đồng nghiệp trong công ty Quỳnh vẫn quen gọi khiêu vũ bằng cái tên bình dân và dễ phản cảm đó, kèm theo thái độ nửa dè bửu, nửa ganh tỵ,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quỳnh hoa dưới trăng Quỳnh hoa dưới trăng TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG MYHội trường nằm ở lầu hai, kế bên mấy phòng tập thể thao, thể hình, và một quán cà phêsân vườn khá đẹp. Quỳnh cũng không biết đã lấy đâu ra can đảm để dấn thân vô cái mônhọc chẳng mấy tốt đẹp gì trong suy nghĩ của mình trước đó: nhảy đầm.Bởi riêng cái tên thôi cũng đã gợi mở, gợi cảm, gợi… đủ thứ. Đồng nghiệp trong công tyQuỳnh vẫn quen gọi khiêu vũ bằng cái tên bình dân và dễ phản cảm đó, kèm theo thái độnửa dè bửu, nửa ganh tỵ, thêm một chút thèm muốn len lén. Ồ thì, bà Thảo biết nhảy đầmđấy nhé, lần liên hoan nào bả cũng nhảy chung với sếp. Điệu đó, bài đó, bao năm rồi sếpvẫn điệu đó bài đó. Nhưng Quỳnh không nghĩ đến việc đi học, hay tơ tưởng đến cái đoạnnhảy đầm với sếp. Đàn ông bụng bự đầu đất, Quỳnh không ham. Đàn ông đẹp trai phongđộ, Quỳnh cũng không ham. Đàn ông thông mình, giàu có gì gì đi nữa, hay gộp hết mọiđức tính tốt đẹp của đàn ông trên đời này lại, Quỳnh cũng không ham. Quỳnh dường nhưđã trở nên vô cảm mất rồi, từ lúc…Nhưng âm nhạc bên trong hội trường cám dỗ quá, thôi thúc quá. Khi Quỳnh đứng xớ rớngay cửa để xem già trẻ lớn bé trên sàn quay cuồng, tập tành, dẫm đạp lên chân nhau, cáiloa đang phát hết công suất một bài nào đó, Quỳnh cũng không biết tên. Nhưng ít raQuỳnh cũng nhận biết được điệu tango, nhờ vào tiết tấu đặc biệt của nó. “Đời vắng mấycung nguyệt cầm cũng chẳng ai hay. Đời cách xa bao ngày vui thơ ấu rồi…”*Giọng Khánh Ly khàn khàn và da diết. Quỳnh ngay lập tức quyết định không học erobicnhư dự kiến, cô phải bước chân vào cái hội trường này, đắm mình trong mớ âm thanh mởlớn hết cỡ đó, để chân cẳng thỏa thích chạy nhảy cái đã, rồi ra sao thì ra. Lòng tự nhủlòng, “nhảy đầm” thì cũng vận động, cũng tan mỡ bụng, cũng bớt xì trét, cũng quen biếtthêm mấy bà chị, bà cô, bà bạn cho đời bớt tẻ nhạt, thế thôi. Hà cớ gì phải bạc đãi bảnthân thêm nữa, bị người bội bạc vẫn chưa đủ hay sao, mà mình còn phải tự ra tay mớithỏa chí hài lòng?Nghĩ được như vậy, Quỳnh phởn phơ thấy rõ khi chìa cái biên lai cho người đeo bảng tênđang đứng đón “gà con lạc mẹ”. Người đó bèn quay vào trong, gọi lớn:- Lớp một nè, thầy T. ơi!Hai bên nhìn nhau. Anh thầy phác một cử chỉ thân thiện, mỉm cười và gật đầu chào.Quỳnh đứng trân trân tại chỗ, nhìn. Trong vài giây, dường như nhận ra thái độ của mìnhkhông mấy giống học trò “lớp một” lắm, Quỳnh cũng khẽ cười, thản nhiên bước vào,chính thức nhập môn “nhảy đầm”.Cửa sổ và một trong mấy cửa lớn hội trường mở ra cái sân vườn lố nhố cây kiểng và hoahòe hoa sói gì đó, Quỳnh cũng chưa từng ngắm kỹ. Chỉ biết là có một cây quỳnh hoa, vìnó cùng tên với mình. Đời hoa ngắn ngủi, đời Quỳnh buồn tênh. Cô thoáng có ý nghĩ đó.Dù thói quen thờ ơ mỏi mệt dường như vẫn còn ngấm ngầm trong Quỳnh, từ dạo…Bạn bảo, đàn ông ở đó thường. Nếu thành đạt, giàu có, dân chơi, đã đi vũ trường. Đaphần là công nhân viên chức, mày đừng mong tìm được một người xuất sắc. Còn đàn bàđến nơi này vì cô đơn. Vì hôn nhân có vết rạn gì đó. Vì đang tuổi hồi xuân. Vì thèm mộtcơ hội giao tiếp. Vì chưa tìm được một chỗ neo đậu, mải mong một người nào đó nên vàonhầm chỗ. Đàn ông đến sàn nhảy vì rảnh rỗi. Vì vô tâm ích kỷ bỏ mặc vợ với vô vàn việckhông tên ở nhà. Vì muốn “ôm” miễn phí, tào lao miễn phí, quen biết miễn phí. Và biếtđâu, lại còn xơ múi được cái-gì-đó miễn phí, nếu may mắn. Cái-gì-đó, thì chắc là ai-cũng-biết-đó-là-cái-gì.Xét theo mấy chuẩn kể trên, Quỳnh có vẻ như đều không đạt. Quỳnh chắc cũng còn lâulắm mới đến cái giai đoạn hồi xuân, khát tình. Quỳnh càng chẳng dư thời gian để mà giết.Quỳnh không thiếu bạn bè, đồng nghiệp, đối tác, hàng xóm, anh chị em để mà hàn huyêntám chuyện. Còn cô đơn ư… quả là Quỳnh có cô đơn thật. Ngoài bạn ra, hầu như Quỳnhchẳng thể mở lòng, chia sẻ với ai được nữa. Bạn là cái chỗ dựa mà mỗi lúc chông chênhQuỳnh xác xơ tìm, chỉ cần thấy Quỳnh gọi là bạn tất tả chạy đến, đủ để cô tự an ủi mìnhrằng, ít ra, vẫn còn có bạn.Dù đôi khi bạn cũng cáu kỉnh hỏi, sao mày kén thế, khó thế. Người vậy, mày còn chê chỗnào, hử? Đó là khi Quỳnh vừa trở về sau một chầu làm quen tìm cơ hội do bạn “dắt mối”,và Quỳnh suốt buổi chỉ ngồi ơ hờ, tẻ nhạt, đơn điệu, trống rỗng, ngu ngốc. Đó là nhữngcảm giác của Quỳnh, chứ nhân vật được bạn dắt đến coi mắt Quỳnh chắc còn ngao ngánvà sử dụng nhiều tính từ biểu cảm hơn. Quỳnh chẳng khách sáo gì mà không nghĩ, chắcbọn hắn sẽ cho rằng Quỳnh hâm, đã xấu còn đóng vai buồn, chẳng hạn.***Quỳnh đã thay đến đôi giày thứ hai rồi. Đôi đầu, vì chưa quen, vì kết cấu không phù hợpvới mục đích nhảy múa của Quỳnh, nên nhanh chóng bị hư. Quỳnh cũng đã quen với việcđược một người đàn ông xa lạ nào đó nắm tay, dìu đi những bước bỡ ngỡ. Quỳnh vẫnnhớ lần đầu tiên được anh thầy dìu. Không dám dùng tới chữ run rẩy, nhưng quả thực timQuỳnh loạn nhịp, Quỳnh có cảm giác mình không làm chủ được bản thân, cô luốngcuống và ...