Một tình yêu thực sự rất cần sự dũng cảm chứ không chỉ là những lời nói. Nếu chỉ vì yêu, người ta có thể đi được bao xa? Dương Cầm Hà Nội một ngày nắng nhạt. Thời tiết không quá oi ả, mới vào hè thôi. Thật khó mà tìm được một con phố yên tĩnh ở thành phố những ngày này. Loay hoay mãi cũng năn nỉ được một ông bác tốt bụng cho gửi xe nhờ mà không phải vào ăn trong nhà hàng
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ranh giới của tình yêu – Kì 1Ranh giới của tình yêu – Kì 1Một tình yêu thực sự rất cần sự dũng cảm chứ không chỉ là những lời nói. Nếuchỉ vì yêu, người ta có thể đi được bao xa?Dương CầmHà Nội một ngày nắng nhạt. Thời tiết không quá oi ả, mới vào hè thôi. Thật khómà tìm được một con phố yên tĩnh ở thành phố những ngày này. Loay hoay mãicũng năn nỉ được một ông bác tốt bụng cho gửi xe nhờ mà không phải vào ăn trongnhà hàng, Dương Cầm yên chí có thể thoải mái đi dạo. Con đường dài lòng vòngchạy quanh Bờ Hồ, hàng liễu hai bên đường rủ xuống mặt hồ, tỏa bóng mát dịuêm. Đã lâu lắm rồi cô mới đủ can đảm để lại đi dạo trên con đường này một mìnhmột lần nữa. Thật lạ khi phải có đủ an đảm chỉ để đi một mình trên một con đường.Đối với những người khác, đủ can đảm là phải xây dựng cả thế giới, phải có mộtsự nghiệp đồ sộ. Còn với Dương Cầm, đủ can đảm là chứng minh cho những ngườitrong cuộc đời cô thấy: cô đã quên được một người con trai. Cô đã đủ can đảm đểbước một mình trên con đường nơi hơn ba năm trước, cô đã nói lời chia tay vớianh.Tất cả cảnh vật vẫn như xưa, Hà Nội dù có xây lên bao nhiêu nhà cao tầng, hay cóbao nhiêu chỗ bị tháo dỡ sửa chữa thì nơi này dường như không bao giờ thay đổi.Những con phố cổ chạy vòng vòng ôm lấy Bờ Hồ giữa lòng thành phố, những conđường nơi anh và cô đã đi qua. Những con đường phủ đầy kỉ niệm.“Có một ngày như thế, có một nơi như thế, em đã yêu anh.” ***Hoàng tử và công chúaMột tháng trước.Dương Cầm đang là sinh viên năm cuối một trường đại học ở Canada, đang đượcnghỉ ba tháng để chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nên cô quyết định về Việt Nam. Banăm trước, cô là cô nữ sinh của một trường cấp ba gần Bờ Hồ. Dương Cầm khôngcó gì quá đặc biệt, có chăng chỉ là cái tên. Đàn dương cầm là loại nhạc cụ chơinhững âm thanh du dương nhẹ nhàng, còn Dương Cầm cũng thuộc tuýp con gáinói năng nhẹ nhàng đi đứng từ tốn. Một cô gái có tâm hồn hình như không thuộcvề thành phố hiện đại mà thuộc về một Hà Nội cũ, khi người ta vẫn còn xem trọng“công dung ngôn hạnh”.Mỗi người con gái trước khi bước vào tình yêu thì đều tự vẽ nên câu chuyện cổtích của riêng mình. Chẳng có gì sai khi tin vào chuyện cổ tích, tất cả mọi ngườiđều sống hạnh phúc, hoàng tử và công chúa sẽ mãi mãi sống bên nhau. DươngCầm cũng đã hi vọng câu chuyện cổ tích của mình cũng sẽ như thế. Nhưng rồi,cuộc sống thực hình như phức tạp hơn nhiều. Vì cuộc sống thực nhiều nhân vậtquá, và vì thế công chúa và hoàng tử đôi khi phải lựa chọn sống hạnh phúc ở haithế giới khác nhau. Cũng giống như Dương Cầm, đã chọn sống hạnh phúc màkhông có anh.Bây giờ đang có trào lưu viết tiếp phần kết cho các câu chuyện cổ tích. Và phần kếttiếp cho câu chuyện của Dương Cầm là nàng công chúa không có hoàng tử thìkhông thể sống hạnh phúc. Thế nên nàng công chúa mới quyết định phải quay lạiđây. Trong mỗi câu chuyện, nàng công chúa thường phải ngồi đợi cho tới khihoàng tử tìm được nàng. Nhưng có khi nào nàng tự mình thoát ra khỏi tòa tháp vàđi tìm hoàng tử khi chàng vẫn đang loay hoay tìm đường trong rừng không ?Hoàng tử trong những câu chuyện của Dương Cầm là Quang Anh, lớn hơn cô mộttuổi. Anh là lớp trưởng lớp bên cạnh lớp cô suốt ba năm trung học. Lần đầu tiênDương Cầm gặp Quang Anh là khi xe đạp của cô bị hỏng và phải nhờ anh sửagiúp. Ngày hôm đó, không biết tại sao mà xe đạp của cô bị ai đó găm một chiếcđinh rất to vào bánh. Lúc đó Dương Cầm mới nhập học, lại thêm bản tính hơi nhútnhát nên cô chưa thân với ai cùng lớp, cũng không biết nhờ ai. Quang Anh chơibóng rổ ngay ở đó, nhìn thấy cô lúi húi đứng bên cạnh chiếc xe đạp, nửa tiến nửalùi không biết phải làm gì, anh đã muốn giúp rồi. Theo như những gì anh nói thìtrông cô vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu, và vì thế mà anh đã chạy lại giúp DươngCầm dắt xe đạp ra hàng sửa xe. Nhưng đó cũng không phải là lần đầu tiên QuangAnh giúp Dương Cầm. Khi hai người có tình cảm với nhau, anh đã tiết lộ với cômột tháng trước khi năm học bắt đầu, khi gia đình cô mới chuyển tới khu phố, anhđã giúp cô một lần. Lúc đó Dương Cầm nhất quyết cố gắng bê chiếc vali to đùnglên từng bậc cửa mà không chịu nhờ ai giúp. Quang Anh ở nhà bên cạnh nhìn thấyđã chạy lại nâng thân chiếc vali ở dưới giúp cô. Dương Cầm định từ chối sự giúpđỡ nhưng sau đó thấy có sự giúp đỡ của anh chiếc vali nhẹ đi nhiều nên không nóigì nữa. Lên tới cửa nhà, cô vừa định quay lại cảm ơn thì anh đã chạy biến đi đâumất. Cô chưa kịp nhớ khuôn mặt anh, nhưng anh đã kịp ghi nhớ từng nét mặt củacô, không chỉ trong kí ức mà cả trong trái tim của anh.“Hình như là luôn như thế, có sự giúp đỡ của anh thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơnnhiều. Hình như là luôn như thế, ông trời đã sắp xếp để cuộc đời em luôn có anhbên cạnh. Ở cạnh nhà của em, ở cạnh lớp của em, nếu có một vị trí thích hợp chohai chúng ta, thì hình như là phải luôn ở bên cạnh nhau”. ...