Thông tin tài liệu:
Tình yêu là như thế, có những ranh giới mà khi đã vượt qua được, thì dù phải sống xa nhau, em cũng chẳng còn sợ hãi nữa... Dương Cầm kết thúc những lời thú nhận của mình bằng việc nhìn sâu vào mắt Quang Anh thầm thì: - Anh có thể quyết định hộ em được không? Quang Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay Dương Cầm khỏi tay mình
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ranh giới của tình yêu – Kì cuốiRanh giới của tình yêu – Kì cuối: Bởi vì yêuTình yêu là như thế, có những ranh giới mà khi đã vượt qua được, thì dù phảisống xa nhau, em cũng chẳng còn sợ hãi nữa...Dương Cầm kết thúc những lời thú nhận của mình bằng việc nhìn sâu vào mắtQuang Anh thầm thì:- Anh có thể quyết định hộ em được không?Quang Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay Dương Cầm khỏi tay mình. Anh hơi lùi lại phíacửa:- Đây là cuộc đời của em. Em hãy làm những gì mình muốn.Nói rồi Quang Anh ra về. Dương Cầm không hề chạy theo anh. Cô biết sẽ là vônghĩa nếu cô chạy theo anh, giữ anh lại, nhưng rồi lại không thể nói với anh rằngcô muốn ở lại, rằng cô sẽ ở lại, sẽ chọn anh trên những ước mơ của cô. DươngCầm không phải người có thể nói dối dễ dàng. Và cô biết, cô muốn nhiều thứ hơnQuang Anh. ***Trúc Vy nằm im trên giường, trong đầu vẫn còn hơi đau nhức. Cô cũng thấy taimình ê ẩm sau hơn 45 phút cầm điện thoại bên tai. Quang Anh vừa gọi điện nóichuyện với cô. Và cô nghe rõ tiếng anh nghèn nghẹn trong cổ họng. Cô chỉ tự hỏikhông biết anh có nghe thấy giọng nói hơi cay cay ở sống mũi của cô không. TrúcVy cứ trả lời những câu hỏi của anh một cách trống rỗng. Cô không thực sự quantâm tới những quyết định đường đột của Dương Cầm. Nhưng cô quan tâm tới cảmxúc của Quang Anh. Cô siết nhẹ tấm chăn đang đắp. Cô không thể để cho anh bịtổn thương tới hai lần vì một người con gái được.Dương Cầm hơi bất ngờ khi Trúc Vy nhắn tin muốn gặp mình. Cô biết nếu cả côvà Trúc Vy cùng có tình cảm với Quang Anh thì hai người sớm muộn cũng phảiđụng độ. Nhưng không ngờ Trúc Vy lại tới tìm cô sớm thế này, và trong tìnhhuống những quyết định của Dương Cầm vẫn còn rất mơ hồ.Sau màn giới thiệu cơ bản ban đầu, Trúc Vy không ngại ngần gì mà nói thẳngthừng ý định của mình:- Em muốn chị làm giúp em một việc. Em xin chị… hãy quay về với anh QuangAnh.Dương Cầm mở to mắt nhìn Trúc Vy.- … Còn nếu không, thì chị hãy rời xa anh ấy và đừng bao giờ quay lại tìm anh ấynữa…Dương Cầm nhìn gương mặt cô gái trẻ trước mặt mình. Cũng trạc tuổi cô nhưng ởcô ấy có vẻ gì đó mạnh mẽ và cứng cỏi. Đôi lông mày hơi nhấc lên khi nói chuyện.Một cô gái có sự kiêu hãnh và tự tin đáng nể.Dương Cầm hỏi:- Chị không thể gặp anh ấy nữa sao?Trúc Vy lắc đầu:- Không được. Lần nào gặp lại chị anh ấy cũng yêu chị. Chị mà còn quay lại thìanh ấy sẽ không bao giờ quên được chị. - Trúc Vy nuốt nhẹ một cái ở cổ họng rồinói chậm. - Nhưng em thực sự hi vọng chị sẽ không rời xa anh ấy lần này.Dương Cầm khuấy nhẹ cái thìa trong cốc cà phê rồi nói tiếp:- Chị vẫn chưa quyết định về chuyện này. Nhưng mà, chị muốn biết tại sao em lạimuốn chị làm như vậy?Trúc Vy nhìn sâu vào đôi mắt màu hạt dẻ của Dương Cầm một lúc lâu rồi nói khẽ:- Bởi vì anh ấy yêu chị…Rồi cô hơi nấc lên:- Còn em… thì lại yêu anh ấy.Dương Cầm không nói gì nữa. Cô gái ngồi trước mặt cô đã khóc. Còn cô, vẫnchẳng hề biểu hiện chút thương cảm nào trên nét mặt. Hình như người có trái timlạnh lùng không thể tan chảy trước tình cảm của Quang Anh phải là cô mới đúng.Dương Cầm đi bộ trên con đường mòn quanh ngôi trường cũ. Kí ức về những ngàytháng cũ có Quang Anh ở gần bên cứ nhẹ nhàng quay trở lại. Dương Cầm nhắmmắt lại, một cơn gió vừa thổi qua. Hình như vừa có một hạt bụi bay vào mắtDương Cầm. Cô chạm nhẹ những ngón tay lên mí mắt:“Hình như là anh, đã luôn như thế, hi sinh cho em. Hình như cũng là cô gái ấy, sẵnsàng hi sinh cho anh. Tình yêu đích thực hình như là như thế, cần phải biết hi sinhcho nhau. Nếu em thực sự yêu anh, tại sao lại không thể hi sinh cho anh?Dương Cầm thở dài một cái rồi mỉm cười nhẹ. Cuối cùng, sau ba năm xa cách, côđã hiểu đâu là ranh giới mong manh của tình yêu đích thực và mối tình đầu trongsáng thời niên thiếu.Một tuần sau, Quang Anh nhận được một lá thư từ người con gái trong quá khứcủa anh. Nét chữ mềm mại như được viết một cách chậm rãi từ những quyết địnhchín chắn.“Quang Anh,Em cứ ngỡ mình yêu anh rất nhiều, rất mãnh liệt. Nhưng rồi, sự xuất hiện của côgái ấy đã làm em nhận ra tình yêu của em dành cho anh dường như chỉ là gióthoảng qua, rất dễ dàng tan vỡ, biến mất. Em đã hiểu được trên đời này luôn cónhững ranh giới. Tình yêu cũng thế. Có những ranh giới mong manh của tình yêumà em chưa từng vượt qua. Nhưng tất cả đã khác, em sẽ vượt qua ranh giới đó.Bởi vì em yêu anh. Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh được. Hoặc cũng cóthể, em không thể mang lại cho anh thứ hạnh phúc anh xứng đáng có được. Vậynên, vì yêu anh, em sẽ ra đi, để người con gái dám vượt qua ranh giới mong manhcủa tình yêu trước em có cơ hội đến bên anh.Tạm biệt anh.P/S : Hãy hứa với em chỉ một điều thôi. Anh hãy sống hạnh phúc, thật hạnh phúc.”Quang Anh gập đôi lá thư lại rồi bất giác buông rơi xuống đất. Anh đứng im trongphòng một lúc lâu. Tất cả, đã kết thúc thực sự rồi sao ? ...