“Tự hành xa” – xe tự chạy – là cách gọi chiếc xe đạp của người Trung Quốc. Nếu bạn có dự định đến Lệ Giang, hãy thử một lần du ngoạn phong cảnh xung quanh thành phố với chiếc xe đạp. Chắc rằng bạn sẽ không thể quên được ấn tượng đó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Rong ruổi Lệ Giang với “tự hành xa” Rong ruổi Lệ Giang với “tự hành xa”“Tự hành xa” – xe tự chạy – là cách gọi chiếc xe đạp của người Trung Quốc.Nếu bạn có dự định đến Lệ Giang, hãy thử một lần du ngoạn phong cảnhxung quanh thành phố với chiếc xe đạp. Chắc rằng bạn sẽ không thể quênđược ấn tượng đó.Đạp xe giữa miên man cây lá“Tự hành xa” – xe tự chạy – là cách gọi chiếc xe đạp của người Trung Quốc. Nếubạn có dự định đến Lệ Giang, hãy thử một lần du ngoạn phong cảnh xung quanhthành phố với chiếc xe đạp. Chắc rằng bạn sẽ không thể quên được ấn tượng đó.Một buổi sáng sớm, cô bé ở nhà nghỉ dẫn chúng tôi đi vòng vèo qua những ngõnhỏ của thành cổ Lệ Giang, từ ngõ Hưng Văn đến chỗ một cửa hàng cho thuê xeđạp ở cuối phố Quang Nghĩa.Trong khu phố cổ Lệ Giang không có xe cơ giới, khi gặp ngõ hẹp hay chỗ đôngngười, chúng tôi tự giác xuống xe, dắt bộ, len lỏi giữa các dãy hàng. Ra khỏi khuphố cổ, đến đường phố trong khu phố mới rất rộng rãi, có làn dành riêng cho xeđạp, nên chúng tôi cứ thong dong đạp. Đạp xe trong buổi sáng trong lành, bạn cóthể tha hồ tận hưởng không khí yên bình, có thể dừng bất cứ khi nào bạn muốn.Chạy dần ra ngoại ô, hai bên là các dãy nhà biệt thự, khách sạn, vườn hoa, côngviên. Thẳng trước mặt là ngọn Ngọc Long tuyết sơn sừng sững với chóp núi trắngsáng rực trong nắng. Ở phía đó có thôn Thúc Hà, Bạch Sa, có chùa Ngọc Phong, lànhững nơi chúng tôi dự định sẽ đến. Các toà nhà cao tầng bỏ lại sau lưng, chúngtôi chầm chậm đi giữa hai hàng thông xanh ngắt, rồi hai hàng bạch quả lá ngảvàng rực, những bãi hoang mà cỏ đã úa màu nâu đất. Sau nửa giờ, chúng tôi đếncổng của Thúc Hà, một cổ trấn nằm phía bắc của Lệ Giang. Cũng như Lệ Giang,những con đường ở Thúc Hà không có xe cơ giới, lại lát bằng đá, khá xóc với xeđạp, trong khi đó chiếc yên xe lại rất cứng, khiến các tay lái nhanh chóng phảinhảy xuống dắt bộ. Rồi cứ mỗi chỗ có phong cảnh đẹp, chân chống đ ược gạt phắtra, các máy ảnh lại được dịp hoạt độngtích cực. Thời gian thuê xeVới chiếc xe đạp cơ động, chúng tôi đi Từ sáng, trả xe trước 9 giờ tối, giá 15vòng quanh cổ trấn, ra sát dòng nước ở tệ/xe; chặng đường đi Thúc Hà và Bạchphía sau, xuyên qua một khu đang xây Sa rồi trở về khoảng hơn 30km, đi mấtdựng còn ngổn ngang. Rồi bất chợt con một ngày, nếu đến chùa Ngọc Phong thìđường dừng lại trước những bậc thang phải leo dốc, nếu không chỉ phải đicao, bên trên tường xây chắn lối. Trèolên, phát hiện thấy một lối đi nhỏ xuyên đường bằng. Nên thuê ít nhất một xe có giỏ để bỏ đồ ăn, khăn áo bỏ ra. Nếu túiqua một quán ăn, chúng tôi ra hiệu xin máy ảnh to thì nên tìm xe có đèo hàngđi nhờ (cả ba không ai biết nói tiếng đằng sau.Trung Quốc). Người chủ quán vui vẻđồng ý, và thế là nhấc bổng những chiếcxe, chúng tôi đi xuyên căn nhà, để rồi thấy mình đã ở giữa phố cổ. Sau buổi trưanghỉ ngơi và đánh chén no nê tại một quán ăn bên dòng nước, ba chiếc xe lại lượnmột vòng nữa quanh cổ trấn. Thú thực, khi ra khỏi cổ trấn, chúng tôi thấy nhẹ cảngười, vì thoát khỏi con đường lát đá lổn nhổn, ra đến đường nhựa êm như ru.Chìa bản đồ và hỏi đường anh chàng cảnh sát, cả ba lại tiếp tục đạp xe. Lúc nàytrời nắng rất đẹp, cũng rất lạnh nhưng do đạp xe nên chỉ thấy ấm người. Conđường đi vòng vòng, rẽ trái rẽ phải một lúc, xuyên qua một làng nhỏ vắng lặng, rồibỗng chúng tôi lại thấy mình ở giữa Thúc Hà. Thì ra phải theo những nếp nhà gỗđơn sơ, cả ba đã đi một vòng tròn mà không biết. Lại tiếp tục quay ra hướng vềphía ngọn núi tuyết, nơi ấy có cổ trấn Bạch Sa. Con đường thẳng tắp hướng đếnchân núi, trải nhựa phẳng lì mở rộng. Hai bên là cánh đồng rộng mênh mông,nhưng mùa đông, đất khô trống trải, chỉ có những vạt cỏ khô lơ thơ theo gió. Nếuvào mùa xuân, mùa hạ, chắc hẳn nơi đây sẽ bạt ngàn màu xanh trải ra tít tắp. Giờthì chỉ có gió, nắng hanh hao, và một rặng cây lá đổi vàng xa xa. Đường đi chợtvòng đến một hàng cây cao vút, lá đang đổi màu. Trong nắng, hàng cây nhưnghiêng vào nhau, tạo thành một vòm lao xao vàng rực. Hàng cây tuyệt đẹp lạikhiến chúng tôi một lần nữa lạc hướng, thay vì rẽ trái vào một con đường nhỏ, lạicứ theo những vòm cây mà đi, cho đến khi hỏi được đường quay lại.Đường đi lại thênh thang, một căn nhà xa xa khói bếp lan ra trong nắng, đôi lúcmột chiếc xe khách vượt qua chúng tôi. Đang đi, bạn đồng hành nhìn thấy một tấmbiển gỗ đề cả tiếng Hán lẫn tiếng Anh bằng sơn đỏ: Góc thiên đường – nơi tốt nhấtđể chụp ảnh. Bị lời quảng cáo thu hút, cả ba rẽ vào con đường gập ghềnh nhưđường làng. Nơi này hoàn toàn yên tĩnh, cách xa đường lớn, nhưng góc thiênđường hấp ...