“Cho tôi một ly café café…sữa đá… Cho tôi ngồi bên hàng cây…tán lá… Cho tôi được nhìn con đường xa xa…dòng người dòng đời ngày ngày trôi qua… Cho tôi dừng chân ở nơi…quán xá…bên đường…” Mỗi lần nghe bài hát này, nghe đến café sữa đá, tôi lại thấy thèm. Chẳng ngần ngừ suy nghĩ, tôi hí hửng gọi ngay một ly thật đậm đặc. Mặc dù căng tin trong công ty pha café không hợp mùi vị với tôi lắm, nhưng không thể nào không uống sau khi ăn trưa xong. Đã thành thói quen của tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SÀI GÒN – CAFE SỮA ĐÁSÀI GÒN – CAFE SỮA ĐÁ Rate this post“Cho tôi một ly café café…sữa đá…Cho tôi ngồi bên hàng cây…tán lá…Cho tôi được nhìn con đường xa xa…dòng người dòng đời ngày ngày trôi qua…Cho tôi dừng chân ở nơi…quán xá…bên đường…”Mỗi lần nghe bài hát này, nghe đến café sữa đá, tôi lại thấy thèm. Chẳng ngần ngừ suy nghĩ, tôi hí hửnggọi ngay một ly thật đậm đặc. Mặc dù căng tin trong công ty pha café không hợp mùi vị với tôi lắm,nhưng không thể nào không uống sau khi ăn trưa xong. Đã thành thói quen của tôi rồi.“Con gái uống café nhiều quá mặt sẽ nổi đầy mụn đấy!”Anh Nguyên nhíu mày nhìn tôi hút một ngụm dài, ly café vơi đi một phần ba.“Thiệt là đã quá đi!” Tôi nhắm mắt tận hưởng cái mùi vị đắng đắng, béo béo và ngọt ngọt này, cảm giáclâng lâng thật sảng khoái, cứ như mọi sự mệt nhọc đều tan biến.“Chi à! Có cần làm quá lên như thế không? Chị cũng thấy thứ này có ngon lành gì đâu mà em thích thế?”Tôi nhoẻn miệng cười, xua tay nói với chị Linh.“Mọi người không hiểu được cảm giác của em đâu! Hi hi!”Tôi không muốn đôi co với những ai không am hiểu về café, nhất là anh Nguyên, đàn ông con trai màsuốt ngày uống nước trái cây, chẳng có khí phách nam nhi gì cả.Có lần tôi hỏi anh. “Thường thì những người thanh niên trạc tuổi anh rất thích ngồi tán dóc cùng bạn bènhâm nhi ly café đá, sao anh chỉ toàn uống nước trái cây thế? Lúc thì sinh tố dâu, lúc thì cam ép… Em cóthể nghi ngờ giới tính của anh đấy nhé! Há há!”“Anh chỉ muốn giữ gìn sức khỏe thật tốt thôi. Em có biết café có rất nhiều tác hại không? Nổi mụn làchuyện nhỏ, lạm dụng nhiều quá sẽ có nguy cơ tăng huyết áp, các bệnh về tim mạch, thần kinh…”Thế đấy, mỗi lần nhắc đến café thì anh lại trở thành chuyên gia tư vấn sức khỏe, đáng lý ra anh nên đổinghề thì đúng hơn.Tôi miễn cưỡng ngồi nghe anh nói, miệng thì vẫn nhấm nháp ly café.“Anh nói thế mà em vẫn uống được à?”Anh nhíu mày nhìn tôi. Hai chân mày rậm như muốn dính sát vào nhau.“Tại sao em lại không uống được?”Tôi ngang bướng hỏi lại anh, cười hì hì. Mỗi khi đến lúc gay cấn, tôi lại cười, còn anh chỉ lắc đầu thở dàinhìn tôi rồi chấm dứt cuộc tranh luận.Đối với tôi, café đã trở thành một phần không thể thiếu. Bắt đầu từ năm lớp mười hai, tôi đã nghiện loạithức uống này. Vì sao ư? Đơn giản là vì tôi phải thức đến tận khuya để học bài ấy mà!Lần đầu tiên uống tôi có cảm giác không quen, buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, rất khó chịu. Nhưnguống dần dần thì lại đâm ra nghiện. Đến mãi bây giờ đã năm năm rồi, tôi có thể nhịn đói, nhưng khôngthể thiếu café. Tôi đùa với đám bạn thân, với anh chị đồng nghiệp rằng, café là “máu”, nếu một ngày tôikhông được tiếp “máu”, tôi sẽ chẳng làm được trò trống gì, mặt mày cứ lơ mơ, lại có cảm giác uể oải,mệt mỏi. Chỉ cần một ngụm, tôi sẽ tỉnh ngay.“Thế sau này em lấy chồng, chồng em không thích em uống café thì sao?” Anh Nguyên hỏi.“Đã là chồng em thì phải hiểu, thông cảm cho em chứ! Vả lại, khi em chọn người yêu, em sẽ chọn ngườicó sở thích giống em cơ!”Chắc chắn là thế rồi! Nếu tôi có người yêu, mỗi ngày tôi sẽ pha café cho anh uống. Sau này cưới nhaucũng thế, mỗi buổi sáng, ăn sáng xong, hai vợ chồng cùng ngồi nhâm nhi ly café nóng, xem tin tức trêntivi trườc khi đi làm, còn gì là hạnh phúc hơn thế chứ! Nghĩ đến đó tôi cười tít mắt.*****Một tuần làm việc căng thẳng cũng trôi qua. Tối thứ bảy là khoảng thời gian tôi được thong thả nhất. Mởlaptop, chat chit, dạo facebook, và chẳng thể nào thiếu ly café sữa đá do mẹ pha. Ôi! Sung sướng nàobằng!“Tít…tít…tít…” Là tiếng chuông báo có tin nhắn.“Ngay mai chu nhat, di cafe bet nhe! Tao ru moi nguoi roi, 8h sang mai o cong vien truoc nha tho Duc Ba!Ok?”Tin nhắn của nhỏ bạn thân từ năm lớp mười hai. Lâu rồi cũng không được gặp lại tụi nó, tôi nhắn tinđồng ý liền.“Ok! Ma di cafe bet a? Tao chua di lan nao!”“Tít…tít…tít…”“Thiet ko do? Dan nghien cafe nhu may ma chua di cafe bet lan nao sao? Ngay mai may dung truoc cuaDiamond Plaza, den noi goi cho tao nhe!”Tôi có nghe cái tên “café bệt” nhiều lần rồi. Nhưng đi thì chưa đi bao giờ. Nghề của tôi là phải đi gặpkhách hàng, tư vấn về tài chính cho họ, gặp nhau toàn là ở những quán café sang trọng, một ly có khihơn ba mươi ngàn. Ở công ty thì thỉnh thoảng mẹ pha cho một ly thật đầy, đem theo mà uống từ từ, chứcó bao giờ mà đi café bệt gì gì đó đâu. Một phần vì tính tôi rất cầu toàn, tôi nghĩ khách hàng quen màgặp tôi ngồi lê la ở dưới đất tán dóc có vẻ không được tốt lắm. Nhưng tôi đã hứa, thì không bao giờ lỡhẹn.8h10 sáng hôm sau.Tôi phóng chiếc xe Mio đứng trước cửa Diamond Plaza, nhìn quanh quẩn tìm nhỏ bạn, bỗng điện thoạilại rung.“Tao đang đứng trước cửa Diamond Plaza đây! Mày đến chưa?”“Mày chạy thẳng lên chút nữa. Có một bãi giữ xe, tao đang đứng trong đó!”“Ok!”Tôi cúp máy, chạy vèo vào bãi giữ xe.Nhỏ Liên đang đứng đó đợi tôi. Nó cũng vừa đến nơi.“Tao tưởng tao đến trễ nhất rồi chứ!”“Hì ...