Tôi rời Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh, biệt phái cho một công trình mới. Trải nghiệm một mùa nắng trên công trường, để học yêu và ghét nắng Sài Gòn rất thật, khác rất nhiều cảm giác chỉ bồng bềnh nóng nắng và mưa rào của vài ngày công tác. Sài Gòn những mảng màu đêm buồn miên man lầm lụi trong những khu chung cư cũ kỹ chật chội ở những quận nghèo xa trung tâm rực rỡ ánh đèn. Và Sài Gòn, vẫn những con người ấy, lại là những nụ cười lấp lánh tin...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sài Gòn nắng, và nhớ lắmSài Gòn nắng, và nhớ lắm…Tôi rời Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh, biệt phái cho một công trình mới. Trảinghiệm một mùa nắng trên công trường, để học yêu và ghét nắng Sài Gòn rất thật,khác rất nhiều cảm giác chỉ bồng bềnh nóng nắng và mưa rào của vài ngày côngtác. Sài Gòn những mảng màu đêm buồn miên man lầm lụi trong những khu chungcư cũ kỹ chật chội ở những quận nghèo xa trung tâm rực rỡ ánh đèn. Và Sài Gòn,vẫn những con người ấy, lại là những nụ cười lấp lánh tin yêu cuộc sống mỗi sángmai trên công trường. Sài Gòn rất trẻ.Tin nhắn đến từ một số máy trông lạ lẫm: “Anh có bao bọc được em 2 ngày ở SàiGòn không?” – “Ai thế?” Tin gửi lại ngắn gọn: “Hoàng Thục Bình Minh”. Cái tênquá đỗi gần với tôi. Tôi trả lời lạnh lẽo: “Không quen ai tên dài như vậy”. Mộtngày nắng không mấy bình an.- Nói anh nghe sao em bỏ công việc ở Biomin?- Chẳng vì sao cả. Em bỏ việc, vậy thôi.- Nghiêm chỉnh chút đi, em có cả một tương lai ở đó. Biomin là một tập đoànmạnh, tụi nó coi trọng nhân viên, chính sách thì tốt như vậy… Đâu phải ai cũng đạtđược một vị trí tiềm năng đến thế? Suy cho cùng Singapore là một đất nước có môitrường làm việc và sinh sống tốt nhất ở khu vực. Vậy mà em nói bỏ là bỏ luôn rồicứ thế đi về sao?Em lùa tay vào mái tóc ngắn, tư lự như nói với chính mình:- Anh à, đồng ý. Nhưng biết giải thích sao nhỉ… Em không ngại sức ép công việc,tuy thực tế là rất căng thẳng. Ở Singapore, cái gì cũng đẹp, ngăn nắp, cuộc sốngtiện nghi đến mức ngay cả mọi thứ công cộng cũng quá sức tiện nghi. Dường nhưngười ta luốn có ý tạo ra mọi điều kiện để cuộc sống tiện nghi như thế, dễ dàngnhư thế, chỉ bởi vì cần như vậy để những kẻ như em, mệt mỏi và buông xuôi saunhững giờ làm việc căng thẳng, cứ trôi đi như bong bóng êm đềm là về tới nhà,không nghĩ ngợi gì, không băn khoăn gì hết cả. Hai năm vừa rồi, em dường như ănuống quá điều độ, làm việc quá hiệu quả, mọi thứ đều được hoạch định hoàn hảo,nên em không kịp nghĩ một điều gì cho bản thân. Rồi một ngày chợt nhận ra conđường hàng ngày em di làm cây cối cứ dều tăm tắp, làm em nhớ Hà Nội sắp sangtháng 4, thành phố sao mà nhiều lá rụng, những cái thân cây xù xì, to nhỏ, congthẳng chẳng giống nhau, hoa lá mỗi mùa một kiểu, cuộc sống mỗi ngày đều mớimẻ, sôi động, đến cây cối cũng đầy bất ngờ. Hơi có cảm giác thoảng thốt, em nghĩ:“Thế là đủ, Singapore, những kế hoạch quá đỗi tỉ mỉ và những deadline tiếp nốinhau bất tận. em phải về nhà…và…”Tôi chặn em bằng một nụ hôn đột ngột. Thương yêu thắt lòng. Ngày em đi, tôi giậnem, rồi tự bảo mình: “Chuyện nhỏ”. Chỉ việc quên phắt đi. Là quên. Nhưng hóa ratôi lại càng giận em hơn, giận đến điên người mỗi khi hôn một cô gái. Em không ởdây, mà không có cái hôn nào tron vẹn nổi. Nỗi nhớ tưởng như mỏng lắm, mà cứloang như một vệt dầu. Giờ thì em đây. Hiện hữu. Sống động. Trưởng thành hơnbiết bao nhiêu. Mà vẫn trong mắt những đốm sáng kỳ lạ, lấp lánh của những thángnăm xa xưa với tình yêu dành cho tôi trong trẻo. Mà vẫn mong manh như một sợitơ trời xanh biếc, khi em thình lình xuất hiện trước cửa phòng tôi, mắt dâng đầynước: “Anh, tha lỗi cho em…”Sài Gòn đang mùa nắng. Lao xao. Tôi yêu thích nhịp sống của Sài Gòn buổi sáng.Có cái gì rất hối hả, rất rộn ràng. Vậy mà cũng rất thong dong. Ai đi đâu vội vã cứvội vã. Ai đút tay vào túi quần shorts thủng thẳng cuốc bộ trên vỉa hè cũng cứthủng thẳng. Tôi cuốc bộ. Em đeo một cái balo to đùng và rất nặng, đi nhún nhảybên cạnh, luyên thuyên như con chim chích bông, haha, chích bông đeo kính mát.Đột ngột em chỉ một quán bên đường: “Cà phê đi anh”. Thế là chui vào quán càphê. Lý do vô cùng đơn giản, em cần check mail mà cái chỗ ấy lại có một thứ gọilà wi-fi…Vào quán, em lúi húi lôi trong balo ra cái máy laptop, rồi bỏ đôi dép xỏ ngón ra,dường như chẳng quan tâm đến chuyện mình đang mặc váy, co chân xếp bằng tròntrên ghế. Cả đám phục vụ quay lại nhìn vẻ kỳ kỳ. Quả thật, với dân Sài Gòn, congái mà thế này thì … kỳ quá!!! Tôi hơi buồn cười, gọi cho cả hai: hai cà phê, mộtly kem, và một bánh táo.Trong quán wi-fi, tôi chán. Tôi ăn hết ly kem và bánh táo. Tôi nhìn quanh. 9h30phút sáng. Khách khá đông, ai cũng vào ngồi, gọi một ly chi chi đó, thường là càphê, rồi rút trong túi quần ra một tờ báo, cắm cúi đọc. Tôi tự nhiên cũng muốn đọcbáo, kêu thằng nhỏ bán báo vào mua mấy tờ, ngồi đọc trong lúc em check mail.Toàn chuyện buồn kiểu cháy nhà, chộp giựt điện thoại, làm dâu xứ Hàn, cá độbóng đá, hút chích, lừa đảo… đại khái chừng như vậy thì em ngẩng đầu lên:- Vé máy bay của em confirm được rồi. Tối nay em ra Hà Nội.Tôi ngúc ngắc thở dài hơi buồn:- Ừ vậy. Giờ em xong vụ mail, rồi làm cái gì nhỉ?Cười toe, em trả lời:- Đi hiệu sách trước. Rồi ăn trưa. Về ngủ một giấc. Dậy đi hồ bơi.Tôi lại ngúc ngắc:- Ừ vậy. Ở Sài Gòn chưa chon 2 ngày, cứ nhất định phải đi bơi sao?Em tức khắc đáp lại:- Em thích.Rồi nghêng đầu nghĩ nghĩ:- Ở Sài Gò ...