Sân băng ngờ
Số trang: 10
Loại file: pdf
Dung lượng: 236.87 KB
Lượt xem: 4
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Người ta có thể làm bất cứ gì, cho một tình yêu tuổi hai mươi, nhưng cũng đủ can đảm để từ bỏ, để nhận ra tình yêu đôi khi không như ta mong chờ. Sau đó, người ta trưởng thành và khôn lớn không ngờ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sân băng ngờSân băngNgười ta có thể làm bất cứ gì, cho một tình yêu tuổi hai mươi, nhưngcũng đủ can đảm để từ bỏ, để nhận ra tình yêu đôi khi không như tamong chờ. Sau đó, người ta trưởng thành và khôn lớn không ngờ.Không hối tiếc điều gì. Tình yêu, tuổi trẻ, nỗi đau...mọi thứ đều đơngiản và chân thật biết bao. ***Buổi tối anh bay, Cô đang ở trên cao nguyên lạnh lẽo. Chuyến đi được lênkế hoạch trước đó cả tháng, không thể hủy. Áp mặt vào khung cửa sổ bằngkính của phòng khách sạn cao tầng, cô nghe đến là rõ mùi vị của sự cô đơnvì chia ly phảng phất đâu đây. Anh than thở rằng sân bay lạnh quá, rằng saoem nỡ lấy mất cái khoác êm ái nhất của anh mà đi du lịch thế kia?Cô phì cười, hơi thở đọng thành một lớp mỏng trên mặt kính. Vô thức, côđưa tay lướt nhẹ vài chữ. Chẳng cố ý, mà lại viết tên anh. Đọc đi đọc lại, đọckhẽ, kêu khẽ, thấy buồn quá. Cô thở nhẹ vào ống nghe, nói thật trầm: Anhsẽ nhớ em chứ?Và rồi cô rúc vào chăn, đếm từng giờ khắc anh bay. Lòng tự hỏi nhiều câu.Anh đang làm gì? Hôm nay suất ăn trên máy bay có vừa miệng anh không?Có bị cô gái nào tăm tia không? Đừng nhìn ra cửa sổ mà hãy nhắm mắt nhớvề em. Vân vân. Khoảng gần sáng, điện thoại rung. Số lạ. Cô bắt máy khôngdo dự. Tiếng anh khàn đục trong điện thoại. Anh thông báo đã đến nơi. Lạnhlắm. Mệt lắm. Anh hỏi ở chỗ em có vui không? Anh sẽ ngủ một giấc. Khinào dậy anh sẽ gọi cho em.Cô nghe mắt mình ướt. Thật khổ sở. Vậy là anh đã chính thức đến nơi.Chúng ta đã chính thức xa nhau hàng ngàn cây số.Sài Gòn nắng gắt, cháy da cháy thịt ngay khi cô vừa xuống máy bay. Đườngphố tấp nập, nhộn nhịp. Biết bao nhiêu chuyến đi và trở về. Cô nhìn nhữnggương mặt xa lạ và nhìn hàng ghế chờ lạnh lẽo ở sân bay. Lòng tự hỏi buổitối anh đi anh đã ngồi ghế nào? Anh mặc áo màu gì, xanh rêu chăng? Lúcđấy anh nghe nhạc hay chơi game? Nỗi ám ảnh mang tên Anh thật lớn.Vội vã về nhà, vội vã tháo tung valy, vội vã lấy laptop và mở skype. Khithấy nick anh xanh, cô bỗng dưng mỉm cười. Cô nhớ lại ngày đầu tiên gặpanh. Anh loay hoay giữa hội sách chật cứng người, cô loay hoay giữa nhữngkệ sách chật kín chữ. Chọn lựa. Kiếm tìm. Rồi cả hai nhìn thấy nhau. Tìmthấy nhau.Bỉ ư? Em chưa từng đến đó bao giờ – Rồi có ngày em sẽ muốn được quađó. Vì nó rất đẹp – Có đẹp như Việt Nam không? – Việt Nam đẹp,nhưng đối với anh Bỉ đẹp hơn, vì có gia đình anh ở đó – Anh có bao giờnghĩ tới việc đưa bố mẹ về quê hương sống không? Để gần em? – Em nóigì cơ? Nói to lên nào, ồn quá anh không nghe gì cả – Không, em chỉ huyênthuyên vớ vẩn thôi – Chán em quá – Hì!.Giọng Việt kiều lơ lớ. Cả cách dùng câu chữ cũng thật dễ thương. Vốn dĩkhông phải là người yêu, thì nhớ nhung làm gì? Vốn dĩ cũng chỉ là cuộc gặpgỡ tình cờ trong vài ngày ngắn ngủi anh về thăm Việt Nam, vậy thì mongchờ làm gì?Cô không biết. Nhưng cô yêu người đàn ông ấy mất rồi. Cái người mà ởtrong rạp chiếu phim đã không chịu đứng lên khi những dòng ending chạynhấp nháy trên màn hình lớn. Cứ nắm tay cô và kéo cô lại, bảo em ngồixuống với anh chút nữa đi. Cô biết sẽ có một nụ hôn. Cô hoảng sợ, và bỏchạy. Để mặc anh trong khoảng tối không đèn câm lặng.Về sau, cô hối tiếc rất nhiều. Chỉ là một nụ hôn thôi.Anh về Biên Hòa thăm họ hàng xa. Cô trên Sài Gòn, bồn chồn đến lạ. Anhnhắn tin: Anh thấy buồn. Có lẽ vì anh nhớ em. Cô cười vu vơ một chiềuđầy nắng. Anh lại nhắn tin: Biên Hòa có xa Sài Gòn không? Hôm bữa anhđi taxi anh ngủ nên không biết ước lượng ra sao. Cô lại cười, nói dối: Xalắm. Ngút ngàn. Như Việt Nam và Bỉ. – Ồ. Em xạo. Anh đi có một tiếngthôi mà- Vì taxi Việt Nam chạy cực ẩu và cực nhanh. Anh gửi icon cười.Cô cắn môi, suy nghĩ, đến gần bật máu. Rồi nhanh chóng, cô xách xe xuốngBiên Hòa.Trên đường đi mới nhận ra là nó xa thật. Nguyên một quãng đường, cô tựhỏi mình rất nhiều câu. Chung quy lại là Tại sao cô phải đi một quãngđường như vậy để gặp anh – Người mà cô không dự định sẽ yêu?Cứ thế, rồi cũng tới nơi. Chẳng kịp đủ cho một câu trả lời khả dĩ.Sáng sớm. Sài Gòn mưa, Mưa tháng 6 thật khiến người ta bực bội. Skyperéo inh ỏi. Cô lò mò bò tới gần laptop và bấm nút trả lời. Ở Bỉ đang là 1 giờkhuya. Anh là chúa thức khuya. Cô nhíu mày, bảo anh đi ngủ đi, trễ rồi. Nhưmột đứa con nít, anh yêu cầu cô mở webcam, nói chuyện, nói đến khi nàoanh lăn ra ngủ thì thôi.Những buổi sáng như vậy được lặp đi lặp lại đều đặn. Bằng giọng ngái ngủ.Bằng ánh nắng mềm mại đầu ngày. Bằng nỗi nhớ lãng đãng như ly cà phêsáng. Bằng tất cả tình yêu của cô dồn lại. Dành hết cho người đàn ông đangnằm kia. Không mắt kính. Hiền và ấm.Biết bao nhiêu lần, trong giấc ngủ của anh, cô nằm đó và đánh dòng chữ:Em yêu anh nhiều, biết không? lên khung chat rất lâu. Enter. Enter. Dàiđằng đẵng. Rồi di chuột phải và xóa đi. Khi anh tỉnh dậy, nhìn một loạtnhững thông báo: This message has been removed thì bỗng nhiên hoảnghồn. Cô cười Hì hì, em chửi anh đấy, nhưng không dám để. Anh cười. Côcũng cười. Bình thản và vô ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sân băng ngờSân băngNgười ta có thể làm bất cứ gì, cho một tình yêu tuổi hai mươi, nhưngcũng đủ can đảm để từ bỏ, để nhận ra tình yêu đôi khi không như tamong chờ. Sau đó, người ta trưởng thành và khôn lớn không ngờ.Không hối tiếc điều gì. Tình yêu, tuổi trẻ, nỗi đau...mọi thứ đều đơngiản và chân thật biết bao. ***Buổi tối anh bay, Cô đang ở trên cao nguyên lạnh lẽo. Chuyến đi được lênkế hoạch trước đó cả tháng, không thể hủy. Áp mặt vào khung cửa sổ bằngkính của phòng khách sạn cao tầng, cô nghe đến là rõ mùi vị của sự cô đơnvì chia ly phảng phất đâu đây. Anh than thở rằng sân bay lạnh quá, rằng saoem nỡ lấy mất cái khoác êm ái nhất của anh mà đi du lịch thế kia?Cô phì cười, hơi thở đọng thành một lớp mỏng trên mặt kính. Vô thức, côđưa tay lướt nhẹ vài chữ. Chẳng cố ý, mà lại viết tên anh. Đọc đi đọc lại, đọckhẽ, kêu khẽ, thấy buồn quá. Cô thở nhẹ vào ống nghe, nói thật trầm: Anhsẽ nhớ em chứ?Và rồi cô rúc vào chăn, đếm từng giờ khắc anh bay. Lòng tự hỏi nhiều câu.Anh đang làm gì? Hôm nay suất ăn trên máy bay có vừa miệng anh không?Có bị cô gái nào tăm tia không? Đừng nhìn ra cửa sổ mà hãy nhắm mắt nhớvề em. Vân vân. Khoảng gần sáng, điện thoại rung. Số lạ. Cô bắt máy khôngdo dự. Tiếng anh khàn đục trong điện thoại. Anh thông báo đã đến nơi. Lạnhlắm. Mệt lắm. Anh hỏi ở chỗ em có vui không? Anh sẽ ngủ một giấc. Khinào dậy anh sẽ gọi cho em.Cô nghe mắt mình ướt. Thật khổ sở. Vậy là anh đã chính thức đến nơi.Chúng ta đã chính thức xa nhau hàng ngàn cây số.Sài Gòn nắng gắt, cháy da cháy thịt ngay khi cô vừa xuống máy bay. Đườngphố tấp nập, nhộn nhịp. Biết bao nhiêu chuyến đi và trở về. Cô nhìn nhữnggương mặt xa lạ và nhìn hàng ghế chờ lạnh lẽo ở sân bay. Lòng tự hỏi buổitối anh đi anh đã ngồi ghế nào? Anh mặc áo màu gì, xanh rêu chăng? Lúcđấy anh nghe nhạc hay chơi game? Nỗi ám ảnh mang tên Anh thật lớn.Vội vã về nhà, vội vã tháo tung valy, vội vã lấy laptop và mở skype. Khithấy nick anh xanh, cô bỗng dưng mỉm cười. Cô nhớ lại ngày đầu tiên gặpanh. Anh loay hoay giữa hội sách chật cứng người, cô loay hoay giữa nhữngkệ sách chật kín chữ. Chọn lựa. Kiếm tìm. Rồi cả hai nhìn thấy nhau. Tìmthấy nhau.Bỉ ư? Em chưa từng đến đó bao giờ – Rồi có ngày em sẽ muốn được quađó. Vì nó rất đẹp – Có đẹp như Việt Nam không? – Việt Nam đẹp,nhưng đối với anh Bỉ đẹp hơn, vì có gia đình anh ở đó – Anh có bao giờnghĩ tới việc đưa bố mẹ về quê hương sống không? Để gần em? – Em nóigì cơ? Nói to lên nào, ồn quá anh không nghe gì cả – Không, em chỉ huyênthuyên vớ vẩn thôi – Chán em quá – Hì!.Giọng Việt kiều lơ lớ. Cả cách dùng câu chữ cũng thật dễ thương. Vốn dĩkhông phải là người yêu, thì nhớ nhung làm gì? Vốn dĩ cũng chỉ là cuộc gặpgỡ tình cờ trong vài ngày ngắn ngủi anh về thăm Việt Nam, vậy thì mongchờ làm gì?Cô không biết. Nhưng cô yêu người đàn ông ấy mất rồi. Cái người mà ởtrong rạp chiếu phim đã không chịu đứng lên khi những dòng ending chạynhấp nháy trên màn hình lớn. Cứ nắm tay cô và kéo cô lại, bảo em ngồixuống với anh chút nữa đi. Cô biết sẽ có một nụ hôn. Cô hoảng sợ, và bỏchạy. Để mặc anh trong khoảng tối không đèn câm lặng.Về sau, cô hối tiếc rất nhiều. Chỉ là một nụ hôn thôi.Anh về Biên Hòa thăm họ hàng xa. Cô trên Sài Gòn, bồn chồn đến lạ. Anhnhắn tin: Anh thấy buồn. Có lẽ vì anh nhớ em. Cô cười vu vơ một chiềuđầy nắng. Anh lại nhắn tin: Biên Hòa có xa Sài Gòn không? Hôm bữa anhđi taxi anh ngủ nên không biết ước lượng ra sao. Cô lại cười, nói dối: Xalắm. Ngút ngàn. Như Việt Nam và Bỉ. – Ồ. Em xạo. Anh đi có một tiếngthôi mà- Vì taxi Việt Nam chạy cực ẩu và cực nhanh. Anh gửi icon cười.Cô cắn môi, suy nghĩ, đến gần bật máu. Rồi nhanh chóng, cô xách xe xuốngBiên Hòa.Trên đường đi mới nhận ra là nó xa thật. Nguyên một quãng đường, cô tựhỏi mình rất nhiều câu. Chung quy lại là Tại sao cô phải đi một quãngđường như vậy để gặp anh – Người mà cô không dự định sẽ yêu?Cứ thế, rồi cũng tới nơi. Chẳng kịp đủ cho một câu trả lời khả dĩ.Sáng sớm. Sài Gòn mưa, Mưa tháng 6 thật khiến người ta bực bội. Skyperéo inh ỏi. Cô lò mò bò tới gần laptop và bấm nút trả lời. Ở Bỉ đang là 1 giờkhuya. Anh là chúa thức khuya. Cô nhíu mày, bảo anh đi ngủ đi, trễ rồi. Nhưmột đứa con nít, anh yêu cầu cô mở webcam, nói chuyện, nói đến khi nàoanh lăn ra ngủ thì thôi.Những buổi sáng như vậy được lặp đi lặp lại đều đặn. Bằng giọng ngái ngủ.Bằng ánh nắng mềm mại đầu ngày. Bằng nỗi nhớ lãng đãng như ly cà phêsáng. Bằng tất cả tình yêu của cô dồn lại. Dành hết cho người đàn ông đangnằm kia. Không mắt kính. Hiền và ấm.Biết bao nhiêu lần, trong giấc ngủ của anh, cô nằm đó và đánh dòng chữ:Em yêu anh nhiều, biết không? lên khung chat rất lâu. Enter. Enter. Dàiđằng đẵng. Rồi di chuột phải và xóa đi. Khi anh tỉnh dậy, nhìn một loạtnhững thông báo: This message has been removed thì bỗng nhiên hoảnghồn. Cô cười Hì hì, em chửi anh đấy, nhưng không dám để. Anh cười. Côcũng cười. Bình thản và vô ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Sân băng ngờ khái niệm thể loại đề tài nghiên cứu nghiên cứu khoa học ngôn ngữ học nghiên cứu ngoại ngữTài liệu liên quan:
-
Đề tài nghiên cứu khoa học: Kỹ năng quản lý thời gian của sinh viên trường Đại học Nội vụ Hà Nội
80 trang 1561 4 0 -
Đề cương môn: Dẫn luận ngôn ngữ học - PGS.TS Vũ Đức Nghiệu
11 trang 604 2 0 -
Tiểu luận: Phương pháp Nghiên cứu Khoa học trong kinh doanh
27 trang 499 0 0 -
57 trang 345 0 0
-
33 trang 335 0 0
-
Tiểu luận môn Phương Pháp Nghiên Cứu Khoa Học Thiên văn vô tuyến
105 trang 276 0 0 -
95 trang 272 1 0
-
Phương pháp nghiên cứu trong kinh doanh
82 trang 270 0 0 -
Đề tài Xây dựng hệ thống quản lý nhân sự đại học Dân Lập
46 trang 248 0 0 -
29 trang 231 0 0