Anh gặp Trầm ngay ngày đầu tiên đến công ty tập sự. Bằng tuổi anh, nhưng Trầm đã có gần mười năm thâm niên tại tập đoàn lớn nhất nhì nước này. Một công việc, một vị trí đáng mơ ước, anh thầm nghĩ. Nhìn Trầm, khó ai dám đoán cô lại là người hướng dẫn trực tiếp lính mới như anh. Cả anh cũng không là ngoại lệ. Bởi Trầm có vẻ bề ngoài nhỏ nhắn, nét mặt bầu bĩnh như trẻ con, tóc được cột cao bằng một sợi thun. Khi không hài lòng vấn đề gì đó,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sân khấu ba người Sân khấu ba người TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG MYAnh gặp Trầm ngay ngày đầu tiên đến công ty tập sự. Bằng tuổi anh, nhưng Trầm đã cógần mười năm thâm niên tại tập đoàn lớn nhất nhì nước này. Một công việc, một vị tríđáng mơ ước, anh thầm nghĩ. Nhìn Trầm, khó ai dám đoán cô lại là người hướng dẫn trựctiếp lính mới như anh. Cả anh cũng không là ngoại lệ.Bởi Trầm có vẻ bề ngoài nhỏ nhắn, nét mặt bầu bĩnh như trẻ con, tóc được cột cao bằngmột sợi thun. Khi không hài lòng vấn đề gì đó, Trầm cau mày, nhìn chẳng hề thấy… sợ,chỉ muốn đưa tay chạm vào nét môi đang khẽ cắn lại đó. Trầm không bận đồ model haykhiêu khích, nhưng những cái áo khéo chọn cho thấy cô điện nước đâu ra đó đàng hoàng.Ngồi sát bên Trầm, nhiều lần anh thấy lòng mình dịu lại vì mùi nước hoa thoang thoảngngòn ngọt. Như thể có một loại trái cây gì đó đang chín, thơm lựng. Như thể một loài hoanào đó đang tỏa hương đầy xao xuyến.Nên sau này Trầm bảo, lúc đó nhìn mặt anh, cứ thấy “câng câng”, chữ mà cô dùng. Anhbuồn cười, thầm nghĩ, mình làm gì mà dám tỏ vẻ mặt như thế. Chỉ có Trầm khéo tưởngtượng thì có. Được tuyển vào làm nhân viên chính thức của công ty là một thành côngngoài dự kiến của anh. Công việc cũ vừa cực, thu nhập lại ít ỏi, chẳng đủ trang trải chocái gia đình một vợ một con của anh. Dù Nga cũng đi làm, lại cật lực cày, nhưng cuộcsống vẫn cứ thiếu trước hụt sau. Đôi lúc, anh mỏi mệt nghĩ, biết vậy hồi đó mình đừngvội lấy vợ, sinh con, chắc chẳng đến nỗi tù túng bẩn chật như bây giờ. Lại nghĩ xa hơn,giá như mình có bằng cấp, chuyên môn khá hơn, thì biết đâu đã kiếm được chỗ làm tốt,thăng tiến, tiền bạc rủng rẻng, ra đường các em ngoái lại nhìn theo lác mắt, chứ đâu phảinhư bây giờ…“Như bây giờ”… Có nghĩa là cuộc sống của anh quẩn quanh ở công ty, về nhà. Giải tríbằng cách mở tivi ra xem phim mỗi tối. Thi thoảng chở con ra ngoài, thì là đi công viên.Những hàng quán, cuộc vui khác với vợ chồng anh vẫn còn xa xỉ. Nga làm kế toán chomột công ty nhỏ, thi thoảng cũng có gặp đối tác, khách hàng. Chứ còn anh, công việc cũquanh năm ở trong xưởng, chẳng biết ánh nắng mặt trời là gì. Một người quen ái ngại, đãgiới thiệu anh dự tuyển vào đây. Và chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại đượcchọn, giữa bao nhiêu ứng viên sáng giá hơn anh là cái chắc.Nên giờ đây, anh chăm chú nghe Trầm hướng dẫn nào là kỹ năng, nào là quy trình. Nàolà thái độ nên thế nào, tình huống này nên xử lý ra sao. Anh nghe như nuốt từng lời.Giọng Trầm hay quá, vừa tự nhiên, vừa toát ra một cái vẻ quyền lực một cách không cốý. Tự dưng anh nghĩ dến vợ. Nga nói giọng miền bắc, mỗi lần cô cao giọng la con, cằnnhằn chồng, thật là…Một tuần thực tập qua nhanh, đủ để anh nhận ra Trầm ưu ái mình hơn hẳn mấy ngườikhác. Mỗi khi cần trao đổi gì đó, cô đều nhẹ giọng, ngọt ngào. Không khó khăn gì để anhhiểu, mình đã được cô gái đó bật đèn xanh. Một chút bất ngờ xen lẫn với tự hào. Mìnhvẫn còn rất lôi cuốn phụ nữ đấy chứ. Có mất mát gì đâu, thậm chí còn có lợi về lâu dài làđằng khác. Anh nghĩ vậy.Bữa trưa, anh đánh bạo mời Trầm ăn cơm, nói là để cảm ơn cô đã nhiệt tình giúp đỡ. Từtuần sau là anh bắt đầu làm việc ở đây thực sự rồi. Sau này còn phải nhờ vả Trầm nhiều.Ăn ở đâu, chính anh cũng không biết. Nhưng Trầm không để anh phải lo lắng. Cô bảo, cứđi với cô. Cuối con đường này, có một cái quán hay lắm.Quán hay thật, bình dân mà sạch sẽ, nằm yên tĩnh dưới bóng những giàn hoa giấy đầybông. Cảm giác thật thoải mái khi được ngồi bên Trầm, thưởng thức những chén cơm dẻongọt, thức ăn vừa miệng, trình bày đẹp mắt. Trầm thật khéo chọn món. Mâm cơm mangcảm giác ấm cúng, thân mật. Anh ăn ngon miệng, nhẹ nhõm khi biết mình đã vượt quađược tuần học việc đầu tiên thật dễ dàng. Nhờ cô hướng dẫn chu đáo và dễ mến này. Dùlúc thức ăn được dọn lên, anh cũng hơi chột dạ, nhớ tới cái ví lép kẹp của mình. Sángnay, Nga đã bỏ thêm vào đó tờ tiền, nhưng…Trầm giành thanh toán cái hóa đơn đầu tiên giữa hai người. Cô bảo, đợi khi nào anh lãnhlương đã, rồi mời Trầm cũng đâu muộn. Giờ thì để em. Cô đổi cách xưng hô, như anh đãlinh cảm.Họ trao đổi số điện thoại cho nhau. Chiều nay là buổi cuối rồi.***Anh lựa bộ quần áo tươm tất nhất. Soi mình trong gương, anh tạm hài lòng. Người đànông cao ráo, vẻ mặt sáng sủa nhìn lại anh, khẽ cười. Mình vẫn còn hấp dẫn quá chứ, giánhư kinh tế dư giả hơn chút, thì tuyệt. Nhưng cũng không lâu nữa đâu, vào làm việc ởđây, chắc chắn mọi thứ sẽ đổi khác nhiều.Công việc không phải quá tệ. Anh mừng trong lòng, tưởng tượng đến lúc lãnh lương, sẽmua cái này cái kia cho mình, cho Nga, và cho thằng nhóc con đi chơi một bữa thỏathích. Chứ không phải hai cha con cứ đứng nhìn lũ trẻ nhà giàu mà thèm, mà khát. À,phải mua cái gì để cảm ơn Trầm nữa chứ. Cô ấy thật tâm lý, biết quan tâm tới anh. Giữabuổi, Trầm chu đáo nhắn tin hỏi han, đặn dò anh nên thế này, thế khác. Nhờ sự chỉ dẫncủa Trầm, công việ ...