Trăng sáng vằng vặc. Bầu trời không vệt mây. Ngước lên, thấy mặt trăng như đang sà thấp xuống. Dường như nó muốn thoát khỏi khoảng cao rộng kia để đáp xuống đất. Người ta lại có cảm tưởng mặt trăng lúc này quá nhẹ. Nhẹ đến nỗi nếu gió mạnh, nó sẽ bay vèo dính vào mấy ngọn tre vất vưởng sau nhà. Và còn nhẹ đến nỗi nó không thể nào rơi xuống được. Rõ ràng là nó không có bề dày. Chỉ là một đĩa tròn, mỏng tang và phát sáng. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sáng trăng Sáng trăngTrăng sáng vằng vặc. Bầu trời không vệt mây. Ngước lên, thấy mặt trăng như đangsà thấp xuống. Dường như nó muốn thoát khỏi khoảng cao rộng kia để đáp xuốngđất.Người ta lại có cảm tưởng mặt trăng lúc này quá nhẹ. Nhẹ đến nỗi nếu gió mạnh,nó sẽ bay vèo dính vào mấy ngọn tre vất vưởng sau nhà. Và còn nhẹ đến nỗi nókhông thể nào rơi xuống được. Rõ ràng là nó không có bề dày. Chỉ là một đĩa tròn,mỏng tang và phát sáng. ***Đang ngồi một mình trên tấm chiếu trải giữa sân, vừa ngước mắt ngắm trăng, vừauống trà với cái bóng của mình, lão Tam cảm thấy mình cũng có hạnh phúc chútđỉnh. Ừ, mình vượt qua hàng bảy có đến ba năm nhưng sức khỏe vẫn còn đượcđấy. Cái nghèo thì mình giàu lắm, nhưng bù lại mình không đau bịnh. Thế là đạikhái ông trời cũng có chút ít công bằng. Lão liên tưởng đến những lão bạn khácgiàu có cùng xã Trạch Thắng, bụng dạ tròn quay cứ đưa ra đằng trước trông bẩnmắt lắm.“Ngày xưa bụng lớn thì sang/Ngày nay bụng lớn không đau gan cũng đái đường”.Lão sờ tay vào cái bụng lép xẹp của mình. Da bụng dán sát vào xương sống. Thế làquá tốt. Lão lại ngẩng đầu nhìn trăng sáng, rồi quét mắt nhìn xung quanh. Lão lẩmbẩm thành tiếng: “Những đêm trăng sáng và đặc biệt vắng vẻ như thế này, mìnhmới khỏe người làm sao. Ừ, chỉ có những chỗ vắng người mới khỏe người. Nhàmình quả là một nơi khỏe người”.Bỗng lão Tam giật thót khi nghe tiếng rổn rảng của chiếc lon sữa bột lăn trên sânximăng. Tiếng lăn của chiếc lon nghe ghê cả răng. Lão dụi mắt nhìn kỹ chiếc lonlăn lòng vòng, loáng thoáng ánh sáng trăng. Lão chau mày, ngắm nhìn một chặp,rồi phì cười:“Chà, đích thị có con chuột trong cái lon đang lăn đó. Mừng trăng sáng, nó chơi tròlăn lon thay vì ngồi xếp bằng uống nước chè như mình - lão chỉ tay về hướng chiếclon đang lăn, nói tiếp, giọng thân mật - Nè, chơi giỡn mệt, có khát nước, chuột cứvào đây uống nước chè với già này nhé. Già này mời thật lòng đấy. Không lừaphỉnh đâu. Bởi vì con người mà đi lừa phỉnh con vật là tệ lắm. Già này không làmthế đâu”.Tai lão nghe miệng mình nói như thế, lão liền khòm xuống, hỏi cái bóng của mìnhin trên nền chiếu, trong khi mắt vẫn ngước nhìn theo chiếc lon đang lăn. Lão cẩnthận hỏi nhỏ, sợ gây tiếng động:“Có phải cái lon đựng chè của tôi đấy không?”.Vừa hỏi xong, lão liền trả lời thay cho cái bóng:“Không rõ, nhưng chắc của anh chớ còn của ai vào đây. Nhà anh có một chiếc lony như vậy. Làm sao từ trong tủ chén mà nó tha ra được ngoài này nhỉ?”.Giọng lão Tam vang lên lạ lắm, nghe như ngạc nhiên nhưng lại lẫn niềm vuisướng. Nghe như vừa trách móc con chuột, lại vừa tuyên dương con chuột. Từngsâu như cũng có nghĩa là mày phá lắm chuột ơi, nhưng mày cũng giỏi lắm đấychuột à. Hừ, chuột thì phải nghịch ngợm như thế mới là chuột chứ. Lão nhớ tớihình ảnh đàn chuột ăn cắp trứng gà. Lão liền cười hì hì.Hình ảnh đàn chuột hiện ra rõ mồn một. Con này nằm ngửa ôm trứng gà, con kiacắn đuôi kéo đi. Lại một con khác cũng nằm ngửa ôm trứng gà, con khác cắn đuôilôi đi. Lại một con khác nữa nằm ngửa ôm trứng gà, lại một con khác nữa cắn đuôilôi đi...Cả một đàn chuột cứ hàng một như thế. Chỉ khoảng mười lăm phút là chúngmày ăn cắp sạch ổ trứng gà nhà tao. Phá thật nhưng cũng thông minh thật. Nhìnchúng ăn cắp hết ráo ổ trứng gà mà mình vẫn không tiếc. Tài thật. Giỏi thật. Ngộnghĩnh thật. Coi sướng mắt quá chừng chừng. Hạnh phúc này dễ gì ai cũng gặp.Lão chỉ chứng kiến một lần mà sướng tới bây giờ.Mắt vẫn dõi theo chiếc lon lăn lòng vòng, lão Tam hớp tiếp miếng nước trà, liềnnói lớn với con chuột ở trong chiếc lon đang lăn:“Tao to con, tao ngồi xếp bằng đĩnh đạc ngắm trăng uống trà. Mày nhỏ con, màylộn vòng chơi trò lăn lon. Tao làm bạn với cái bóng. Mày làm bạn với cái lon. Nè,chơi xong nhớ đem cất cái lon vào tủ chén cho tao nhé” - lão lắc nhẹ đầu, rồi gãiống chân, cười vu vơ. Đột ngột, lão lớn tiếng vọng vào nhà: “Bà ơi, ra đây xem cáilon biết chạy lung tung nè”.Nghe có tiếng to tiếng kéo dài, chiếc lon sữa bột liền đứng yên. Lão Tam chăm chúnhìn chiếc lon. Lão lại chỉ tay về hướng chiếc lon, hạ giọng nói nhỏ với cái bóngcủa mình:“Nè, tôi nghi trong chiếc lon có tới hai con chuột, không phải một con đâu nhé”.Trong ánh sáng trăng bát ngát gây cảm giác lạnh lẽo, chiếc lon in bóng xuống sântrông như một vật có thân màu đen, nhưng lại có cái đầu màu trắng. Đột ngột, lãoTam đưa ngón tay lên miệng suỵt:“Ôi, đúng là có hai con chuột như mình đã nói. Chúng vừa ra ngồi bên ngoài chiếclon kia kìa”.Đúng thế, lúc này hai con chuột đã ra ngoài chiếc lon và đang ngồi nhìn lão. Trongánh sáng trăng, chúng và cái bóng của chúng trông rất kỳ lạ, giống như hai đồ vậtdị kỳ chứ không phải hai con vật. Lão Tam ngồi bất động như tượng, háo hức theodõi chúng.Thấy yên lặng đã lập lại, hai con chuột liền chui lại vào lon. Chiếc lon lại rục rịchrồi lăn tiếp. Tiếng rổn rảng lại vang lên nghe ghê cả răng.Lão lại nhìn cá ...