Lúc trước vẫn hay có một ước định là đến năm 25 tuổi sẽ chết. May quá bây giờ cũng đã bơn bớt cái rồ dại của thuở xưa. Thế nhưng ngay cả lúc u ám ấy vẫn không quên mơ mộng vẩn vơ, về việc biết đâu lại có một thiên thần nào đó đến cứu rỗi cho linh hồn lầm lạc của mình
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sao anh lại muôn bay khi anh không phải một thiên thầnSao anh lại muôn bay khi anh không phải một thiên thầnLúc trước vẫn hay có một ước định là đến năm 25 tuổi sẽ chết. May quá bâygiờ cũng đã bơn bớt cái rồ dại của thuở xưa. Thế nhưng ngay cả lúc u ám ấyvẫn không quên mơ mộng vẩn vơ, về việc biết đâu lại có một thiên thần nàođó đến cứu rỗi cho linh hồn lầm lạc của mình. Chà, vẫn lại tiếp tục là nhữngcâu chuyện tình tưởng tượng, nhưng lần này là câu chuyện đầu tiên Truyệnngắn đầu tiên vốn vẫn vụng về nhất, dài nhất, lung tung nhất, thậm chí từ ngữvẫn chưa từng được edit để tránh những lỗi lặp. Nhưng những lần đầu tiên thìlúc nào mà không có cái trong trẻo riêng của nó. Hi vọng là mỗi người sẽ tìmđược một thiên thần của riêng mình, khi đang định nhảy từ trên cao xuống.Và mơ màng...- Sao Anh lại muốn bay khi Anh không phải là một thiên thần ?Em đã nói như thế, chính xác từng từ một như thế. Câu nói đầu tiên giữa 2người xa lạ là một câu hỏi giản dị, vang lên ngay khi tôi vừa nhắm mắt, hít thởthật sâu và chuẩn bị lao người xuống khoảng không sâu thẳm phía dưới. Nhưkhông tin vào tai mình, tôi từ từ mở mắt ra. Thiên thần của tôi đứng đó, nhìntôi chăm chú bằng cặp mắt nâu biếc, kiên nhẫn chờ tôi trả lời.Tôi đã cảm thấy như thế nào lần đầu tiên trông thấy em ? Chưa bao giờkhông gian trong trẻo và tĩnh lặng đến như vậy. Tất cả như ngưng đọng, rồilại phảng phất tan ra thành những làn khói huyền hoặc mềm mại bao bọcquanh em dưới ánh trăng xanh óng ánh. Tôi ngỡ ngàng nhìn em, sợ chỉ mộtlàn hơi thở mạnh cũng đủ làm em tan biến mất.- Em là ai ? - Mãi một lúc lâu sau, tôi mới dám hỏi, rụt rè như đứa trẻ nhấmnháp cây kẹo ngọt đầu tiên trong đời của mình.Đáp lại câu hỏi của tôi là một câu hỏi khác, cũng là câu nói duy nhất của emtừ đầu đến giờ.- Sao Anh lại muốn bay khi Anh không phải là một thiên thần ?Câu hỏi kéo tôi về với thực tại, rũ sạch ngay cái cảm giác ngây ngất đầy âmvọng vừa có được. Tôi nhìn xuống khoảng không gian bao la lấp lánh ánhsáng phía dưới, quả quyết:- Ngay-bây-giờ thì Anh chưa phải là một thiên thần, nhưng lát nữa, khi bay,Anh sẽ bay như-một-thiên-thần.Em dịu dàng lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời tôi.- Không đâu. Khác nhau nhiều chứ. Thiên thần bay lên những vì sao ấm áptrên kia, còn Anh rơi xuống khoảng không gian lạnh lẽo phía dưới.Tôi im lặng. Em cũng im lặng. Đôi mắt trong vắt nhìn tôi không chớp. Tôiquay đi, không dám soi mình vào đôi mắt thiên sứ ấy.Em bước đến bên tôi, dịu dàng lấp đầy những kẽ tay trống vắng bằng nămngón tay gầy guộc. Cơn giá lạnh tan nhanh như trận mưa bóng mây. Tôi siếtnhẹ tay em, như muốn giữ chặt đốm lửa nhỏ ấm áp thiên thần vừa đặt vàolòng bàn tay mình.- Ngồi xuống đi Anh. - Em cười hiền lành.Rồi như muốn làm mẫu trước, thiên thần của tôi ngồi xuống, phong thái tựnhiên, thanh thoát và đẹp đẽ. Hai chân em buông xuống khoảng không phíadưới, thong dong đung đưa theo một điệu nhạc tưởng tượng nào đó. Bị ấntượng bởi sự thanh thản đến mê hoặc toát ra từ em, tôi ngoan ngoãn ngồixuống bên cạnh, theo đúng tư thế y như em, để rồi ngạc nhiên đón nhận cảmgiác thoải mái, dễ chịu đến lạ lẫm. Em quay sang nhìn tôi, mắt sáng lấp lánh:- Cảm giác khi hai chân không chạm đất dễ chịu và tự do lắm. Giống nhưđang bay vậy...Tôi bất giác mỉm cười. Nụ cười trong lành đầu tiên trong suốt 2 năm qua.Những cơ mặt cứng đờ thậm chí còn chưa quen với sự thay đổi ấy.- Ừ. Em nói đúng. Cũng như Anh đang bay vậy.Em thích thú quan sát sự thay đổi trên nét mặt tôi, rồi cười. Những tia sángxanh biếc nhảy múa trong đôi mắt nâu huyền ảo. Tôi ngây người nhìn em nhưbị thôi miên. Thiên thần của tôi đẹp quá. Em tinh khiết và trong vắt nhưkhông khí một sớm chớm xuân se lạnh. Tôi buột miệng lặp lại câu nói đầu tiêncủa mình:- Em là ai vậy ?- Em là một thiên thần.Em đã trả lời tôi như thế đó. Em là một thiên thần. Đối với tôi lúc đó,không còn đáp án nào khả dĩ hợp lí hơn. Một cô gái với vẻ đẹp trong suốt xuấthiện cạnh tôi trên tầng cao nhất của khu chung cư bỏ hoang nhiều năm vàođúng nửa đêm, chỉ để hỏi tôi một câu duy nhất Sao Anh lại muốn bay khiAnh không phải là một thiên thần ?, còn có thể là một ai khác nữa, ngoàimột thiên thần ra.Tôi đã tin. Đơn giản là tôi đã tin em, còn hơn tin vào những chân lý tất yếunhất của cuộc sống. Tôi tin em, tự nhiên và dễ dàng như việc hít thở để tồn tại.Tự nhiên, một niềm vui trong trẻo len lách trong người tôi. Ít ra, trước khichết, tôi đã được gặp một thiên thần thật sự. Một số người tin rằng sau khichết, linh hồn con người bay đến thiên đàng, nơi những thiên thần ngự trị.Lúc đó biết đâu tôi cũng sẽ được gặp, không chỉ là một, mà là rất nhiều thiênthần như em. Nhưng không có gì là chắc chắn cả. Cái chết đối với tôi đenthẫm, đặc quánh, và bí ẩn như người bị mù dù có cố mở to mắt đến đâu,trước mặt cũng chỉ tuyền một màn đêm dày như bức tường thành không gìxuyên qua đ ...