Ngày anh xa, Trầm vẫn giữ thói quen mỗi chiều muộn ngồi đọc sách ở phía sau, nơi có hàng lan can nhỏ hướng về nơi xe cộ qua lại thưa thớt. Thi thoảng, Trầm lại ngước lên, mông lung xuống khoảng không gian trước mặt, ngỡ như mọi thứ vẫn y như cũ. Lời anh văng vẳng bên tai: “Chỗ này, em ngồi đọc sách rất tuyệt. Anh sẽ thi thoảng chạy ngang nhà, chỉ để ngắm em. Phòng đó, mình sẽ gọi là phòng đọc sách, Trầm nhé”. Cửa sau vẫn thường xuyên mở, ngóng xuống đường. Trong...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sao chẳng về với em? Sao chẳng về với em? TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG MYNgày anh xa, Trầm vẫn giữ thói quen mỗi chiều muộn ngồi đọc sách ở phía sau, nơi cóhàng lan can nhỏ hướng về nơi xe cộ qua lại thưa thớt. Thi thoảng, Trầm lại ngước lên,mông lung xuống khoảng không gian trước mặt, ngỡ như mọi thứ vẫn y như cũ. Lời anhvăng vẳng bên tai: “Chỗ này, em ngồi đọc sách rất tuyệt. Anh sẽ thi thoảng chạy ngangnhà, chỉ để ngắm em. Phòng đó, mình sẽ gọi là phòng đọc sách, Trầm nhé”. Cửa sau vẫnthường xuyên mở, ngóng xuống đường. Trong đợi chờ có phần ngày càng vô vọng. Cónhững đêm, Trầm thức, không để làm gì cả. Cô ngồi im lặng trong bóng tối, tay cầm mơhồ một cuốn sách nào đó. Dù không có ánh sáng của đèn điện, Trầm tưởng vẫn có thểđọc được những dòng chữ đề tặng ghi ở trang hai kia trông như thế nào, nội dung ra sao.Chữ của anh to, vững, và xấu. Nét viết của một người đàn ông mạnh mẽ và can đảm. Canđảm như khi anh rời xa Trầm mà đi.Ngày anh xa, Trầm không dám khóc. Không dám buồn, càng không dám suy sụp. Trầmđiềm tĩnh như cái tên của mình vốn thế. Trầm dĩ nhiên cũng không dám đối mặt với cáisự thật có phần hoảng loạn ngoài dự kiến kia. Trầm đã từng nghĩ, đã từng tin rằng: ai đó,hoặc cái gì đó, có thể tan vỡ, có thể rời bỏ Trầm, có thể mất mát, chứ anh thì…Ngày anh xa, căn bếp nhỏ mỗi chiều Trầm vẫn nổi lửa nấu cơm. Canh rau ngót với thịtbằm. Rau muống xào tỏi. Cá điêu hồng nấu măng chua. Những thức ăn mà ngày xưa anhvà Trầm thường ngồi bên nhau, trong một hàng quán nào đó mà thưởng thức. Anh thíchnhiều món “độc địa”, và Trầm thường vỗ vỗ vào cái bụng đã có phần hơi to của anh,ngăn cản có, năn nỉ có, đanh đá có, chỉ để anh ngay lúc đó đừng sa đà vào việc nuôngchiều cái bao tử hư hỏng của mình.Ngôi nhà hình như đâu đâu cũng vương hình bóng của anh. Bộ bàn ghế này anh từng chởTrầm đi lựa chọn, trả giá, trong một buổi trưa nắng cháy. Nhiệt độ lên cao nhất trong nămở thành phố nóng nực quanh năm này. Cái kệ bếp, một tay anh chọn gỗ, lên kiểu, sau khiTrầm và anh đã lòng vòng len lén chụp hình ở một vài showroom lớn nhỏ. Trên tường,bức tranh màu vàng ấm áp anh tự tay lựa chọn. Bộ nồi tặng kèm. Cây quạt đứng cho ngàyít gió. Chiếc chăn màu nhạt cho những đêm hanh hao khao khát. Như thể có hơi ấm củaanh bên cạnh vậy… Nhiều, nhiều thứ quá, Trầm sao vẫn còn nhớ như in được kia chứ,thật khó hiểu.Những cái chậu bằng đất nung chưa kịp tráng men ngày nào anh chở đến bỏ trước sânnhà Trầm, giờ chỉ còn lại đôi ba cái chưa kịp bể. Trầm gom lại, học cô bạn đồng nghiệplớn tuổi, trồng vài nhúm rau mầm. Rau mầm dễ trồng, lại ngon và bổ. Đó là khi hai đứangồi ăn pizza ở một cái quán mắc tiền, Trầm đã kết luận như vậy. Quán làm món raumầm trộn thịt bò khá đẹp mắt, và Trầm, dù hơi sờ sợ cái mùi hăng hăng của rau mầm, củaớt xanh ớt đỏ, cũng tươi tỉnh gắp nhiều gắp. Trầm không muốn anh bị cụt hứng khi phảiăn một mình. Mùi vị của món ăn đó, Trầm chưa từng gặp lại ở bất kỳ đâu. Dù công việccho Trầm cơ hội ăn uống ở nhiều nơi sang trọng, nhưng Trầm vẫn chưa từng ăn rau mầmvới bất kỳ ai, bất kỳ chỗ nào, lần nào không anh. Trầm vẫn hơi sờ sợ cái cảm giác hănghăng nồng nồng của rau mầm khi phải chia sẻ một mình.Những chiều muộn. Như ngày nào, anh chở Trầm nhiều lượt vòng quanh căn nhà cũ màcả hai đang ngắm nghía. Đứng xa xa mà nhìn lại. Trầm bảo, em có cảm giác đó sẽ là nhàcủa mình. Thân thuộc. Rõ ràng.Trầm đã nói xạo. Lúc đó, Trầm chỉ muốn anh được vui, muốn anh hiểu rằng Trầm cũngtha thiết sở hữu một căn nhà như mong muốn của anh. Chứ Trầm sao dám mơ tới. Mọithứ còn xa xôi quá. Vẫn biết an cư mới lạc nghiệp, nhưng gần mười năm đi làm, Trầmhầu như chẳng có gì cả. Cô cứ ngỡ mình còn nhỏ lắm, vẫn còn vô lo lắm. Nhà cửa, vớiTrầm như là một vấn đề vĩ mô nào đó, xa lạ, dành cho “người lớn”. Chứ Trầm thì, cô đôilúc cảm giác mình vẫn còn như là một đứa trẻ con, trong giấc mơ thảng thốt nào đó, đưatay che mặt, mắt nhắm tịt lại, trốn tránh và dựa dẫm vào anh.Nhiều ngày về trước. Anh từng tả Trầm nghe về căn nhà mơ ước của mình. Nhà trệt thôi,không có lầu gì cả. Xung quanh gắn kiếng. Có sân rộng, trồng thật nhiều lan. Hệt như hoalan nơi căn biệt thự mà có vài lần anh từng cố tình chở Trầm đi ngang, dừng lại chỉ côxem. Mỗi chiều tối, cả nhà mình sẽ cùng ngồi ngoài sân, trò chuyện. Cuộc sống còn mơước gì hơn nữa đâu, phải không em. Anh từng thổ lộ cùng Trầm như vậy. Và Trầm, yên ảthả tâm trí mình vào những ngày bình yên và tươi đẹp trong tưởng tượng đó.Hình như mỗi sáng anh đều dành vài phút để vòng qua ngôi biệt thự, chỉ để tạm nghỉchân, thỏa mắt ngắm lan trước khi bước vào một ngày làm việc tất bật đến đáng sợ.Trước khi những thất bại liên tiếp làm anh co người lại, cáu bẳn đến khó hiểu. Đàn ôngquan trọng nhất là sự nghiệp, là gặt hái thành công. Không làm được vậy, thì chẳng còngì có ý nghĩa. Những tình cảm yêu thương ràng buộc trở thành phù phiếm và lố bịch. Làanh điên cuồng ...