Ðoàn trưởng Tiêu mở cửa xe đẩy tôi lên, và nói: - Anh đến ăn Tết với anh em thì hay quá rồi. Đêm nay, phải cho anh đón giao thừa giữa rừng! Ngay cái nơi mà chúng mình đã đốt lửa qua đêm, mười hai năm trước! Bao nhiêu vui mừng, ngạc nhiên xô đến lòng tôi cùng lúc với cái giật mạnh của chiếc xe con đang chồm về phía trước. Tôi phải bíu lấy cánh tay anh và hỏi to trong tiếng máy nổ vang: - Vào Khe Beo à? - ừ, Khe Beo! Tôi chợt dậy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sao Mai Gần GũiSao Mai Gần Gũi Trần Thanh Giao Sao Mai Gần Gũi Tác giả: Trần Thanh Giao Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 28-October-2012Ðoàn trưởng Tiêu mở cửa xe đẩy tôi lên, và nói:- Anh đến ăn Tết với anh em thì hay quá rồi. Đêm nay, phải cho anh đón giao thừa giữa rừng!Ngay cái nơi mà chúng mình đã đốt lửa qua đêm, mười hai năm trước!Bao nhiêu vui mừng, ngạc nhiên xô đến lòng tôi cùng lúc với cái giật mạnh của chiếc xe conđang chồm về phía trước. Tôi phải bíu lấy cánh tay anh và hỏi to trong tiếng máy nổ vang:- Vào Khe Beo à?- ừ, Khe Beo!Tôi chợt dậy lên những kỷ niệm cũ. Lần ấy, từ thị trấn nhỏ miền núi này, tôi theo tổ tìm thanmỡ của anh, đi xuyên rừng mất năm hôm, qua Bản Nứa, Bản Mây, Suối Nai, Suối Cạn mới đếnKhe Beo. Đêm đó, chúng tôi đốt lửa giữa rừng, bên thung lũng ven khe, ngồi chờ sáng. Tôi buộtmiệng hỏi:- Kỹ sư Thanh giờ ở đâu?Phải một lúc, anh mới đáp:- Hy sinh rồi! Năm 1968. Những ngày cuối cùng của cuộc chiến tranh phá hoại lần thứ nhất.Tôi lặng người đi. Phải nói thật rằng trong số những anh em chuyến ấy, người bạn tôi thân nhấtlà Thanh. Thanh lúc đó hai mươi lăm tuổi, người Bà Rịa, cùng quê Nam Bộ. Anh là lính trinh sátcũ, tập kết ra Bắc được đi học Liên Xô, tốt nghiệp kỹ sư địa chất. Đêm ấy tôi và Thanh cùngphiên gác. Ngồi bên đống lửa, Thanh kể cho tôi nghe bao nhiêu là chuyện. Nào chuyện ngườiyêu của Thanh, con gái Hà Nội chính cống, sinh viên khóa địa chất đầu tiên của ta. Nào nhữngchuyện mơ ước tìm tòi đầy hấp dẫn của những người địa chất. Nào những cảm xúc, những nhậnxét về thiên nhiên của những người đi rừng mà tôi thích thú ghi kín nửa quyển sổ tay. Đang câuchuyện, Thanh chợt dừng lại, lắng nghe những tiếng sột soạt giữa rừng đêm. Anh vớ lấy đènpin, chiếu về hướng khe suối trước mặt. Hai đốm lửa đỏ rực, lóe lên như hai cục than hồng tóera những tia sáng kỳ dị. Thanh vụt nắm chặt cánh tay tôi. giọng hơi lạc đi:- Hổ kia!Tôi dựng Tiêu dậy. Thanh chộp lấy súng, đòi bắn. Tiêu không cho và bảo đốt lửa to lên. Hóa raTrang 1/12 http://motsach.infoSao Mai Gần Gũi Trần Thanh Giaomải chuyện, chúng tôi đã để lửa lụi dần. (Sáng ra, đến xem, ven khe vết chân hổ to như cáibát!).Để xua không khí rờn rợn, Thanh với lấy túi địa chất bày những mẫu than, mẫu đá ra, vừa nângniu săm soi ngắm nghía vừa giảng cho tôi nghe về trầm tích học, về sự hình thành của các vỉathan. Nào là mấy trăm triệu năm trước vùng này ra sao, nào là giới prô-tê-ô-zôi,pa-lê-ô-zôi, nào là hệ cam-bơ-ri, đê-von, tri-át. Thanh bảo rằng anh thích ngành địa chất vìngành này giúp anh tìm than cho miền Bắc bây giờ và tìm dầu mỏ cho miền Nam khi nước tathống nhất. Tôi nhớ ánh mắt anh lúc đó: Theo lý thuyết thì quê anh phải có dầu mỏ! Anh cấtnhững mẫu than vào túi và tiện tay, phủi những hạt bụi than cho rơi cạnh đống lửa hồng. Thanvụt bắt cháy, phát lên một ngọn lửa nhỏ đủ màu hồng, vàng, lam, biếc, đẹp vô cùng. BỗngThanh chộp lấy tay tôi, bóp mạnh:- Anh có thấy cái màu kỳ lạ kia không?- Đâu?Thanh vơ vội túi, lấy một mẫu than, ghè ra. Rồi anh lại rắc những mẩu than vụn lên lửa. Tôithấy tay anh run run và mắt sáng lên như hòn than nghiêng đúng góc độ nào đó bỗng ánh lêntia sáng của mặt trời. Rõ ràng có cái gì làm anh xúc động mạnh. Nhưng lần này, vẻ mặt anh ỉulại, đôi mắt thăm thẳm đen. Anh lại ghè than và lắp lại cái việc rắc than lên lửa mấy lần. Tôithấy lạ, hỏi. Anh trầm ngâm đáp:- Những lần trước, đi tìm kiếm trên vùng này, tôi có mang về một số mẫu than nhờ phân tích.Nghiên cứu những kết quả, tôi chợt để ý đến một nguyên tố: Giéc-ma-ni-om. Hàm lượng của nótrong các mẫu rất thấp nhưng có một mẫu thì cao vọt hẳn lên. Những chuyện ngẫu nhiên nhưvậy trong địa chất cũng là thường, anh ạ. Nhưng sao điều đó cứ ám ảnh tôi. Tôi đặt giả thuyết.Tôi tìm sách đọc. Tôi tra hỏi những hiểu biết của con người về nguyên tố đó, mà tôi có thể trađược. Tôi bị nó dằn vặt nhiều đêm. Và vừa rồi, tôi lại trông thấy màu của nó như đã có lần tôitrông thấy màu ấy ở quang phổ! Chẳng lẽ tôi buồn ngủ, mơ đi?Giéc-ma-ni-om! Tôi cũng bị xúc động mạnh. Tôi đã nghe nói đó là một nguyên tố quí và hiếm,về mặt nào còn hơn cả u-ra-ni-om. Cho nên tôi nhớ mãi phút ấy như người con gái nhớ lại lầnđầu người yêu nắm tay mình và nói lên cái chữ kỳ diệu của cuộc sống!Chúng tôi ngồi bên nhau khá lâu cho đến khi Thanh vỗ vai tôi, chỉ ngôi sao mai như hòn ngọcbiếc long lanh trên nền trời nhung tím. Ô! ở trên núi thấy sao mai to hơn, sáng hơn và gần gũihơn ở đồng bằng! Tôi nói nhận xét đó. Thanh gật đầu ngay:- Đúng! To, sáng và gần hơn, thân thiết hơn. Này, khi nào bắt đầu kh ...