Họ đến Sapa lúc trời gần tối. Mặt trời tháng ba khuất sau núi, ánh lên một vầng sáng màu da cam lạnh và buồn. Cả không khí cũng đượm buồn, cái buồn vắng người và vùng núi quá ư yên tĩnh. Từ ô tô nhìn xuống, một vài ngôi nhà mới xây mái đỏ tường trắng trông lạc lõng giữa một màu xanh thầm sũng hơi sương. Ngồi sau tay lái là một người đàn ông đứng tuổi, đeo kính trắng mắt dày chứng tỏ ông cận nặng, nét mặt hiền hậu tuy khắc khổ. Vợ ông, một người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sapa Mây PhủSapa Mây Phủ Thái Bá Tân Sapa Mây Phủ Tác giả: Thái Bá Tân Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 28-October-2012Họ đến Sapa lúc trời gần tối. Mặt trời tháng ba khuất sau núi, ánh lên một vầng sáng màu dacam lạnh và buồn. Cả không khí cũng đượm buồn, cái buồn vắng người và vùng núi quá ư yêntĩnh. Từ ô tô nhìn xuống, một vài ngôi nhà mới xây mái đỏ tường trắng trông lạc lõng giữa mộtmàu xanh thầm sũng hơi sương.Ngồi sau tay lái là một người đàn ông đứng tuổi, đeo kính trắng mắt dày chứng tỏ ông cận nặng,nét mặt hiền hậu tuy khắc khổ. Vợ ông, một người phụ nữ bé nhỏ còn giữ được vẻ đẹp thanhthoát thời trẻ, ngồi phía sau, lơ đãng nhìn ra ngoài. Cả hai đều có vẻ giàu có, đáng kính, thểhiện qua cách ăn mặc, điệu bộ, và cả chiếc Ford Mondeo màu đen bóng, loại ô tô Mỹ nổi tiếngmới thấy xuất hiện ở Hà Nội.“Tôi không hiểu ông lên đây làm gì. Trời lạnh thế này”.Bà nói khi hôm sau hai người ngồi ăn sáng ở khách sạn sang nhất của thị trấn trên một ngọnđồi. Mà quả rét thật. Bà ngồi co ro, quàng lên người chiếc khăn len to màu xanh. Như thường lệkhi ngủ dậy, bà trang điểm chút ít, đúng kiểu người ta quen ăn diện nhưng ý tứ.Ông lặng yên cầm chai rượu vang rót vào hai chiếc li chân cao, một lúc sau mới đáp:“Có lẽ bà nói đúng, nhưng tôi không muốn đi nơi khác. Vả lại ở đây có chút kỉ niệm...”.“Kỉ niệm? Sao ông không bao giờ kể cho tôi nghe?” “Tại tôi nghĩ bà không cần biết, khôngmuốn biết. Chuyện ấy xưa mà”.“Hôm nay tôi thấy ông như buồn buồn điều gì. Chắc vì cái kỉ niệm ấy?” Ông không đáp, lại rótrượu cho mình.“Một thiên tình sử lãng mạn? Một thôn nữ xinh đẹp và hoang dã?” Bà khẽ cười, pha chút châmbiếm.“Ừ, không hoàn toàn nhưng đúng thế. Một cô gái người Thái, rất xinh, nồng cháy và pha chúthoang dã như bà nói”.“Sao ông không lấy cô ta làm vợ?” “Vì tôi biết sẽ gặp bà, lấy bà”.“Cảm ơn. Ông kể nghiêm túc cho tôi nghe với nào”. Khi thấy chồng cứ mân mê li rượu, bà nóithêm: “Hay đấy, tự mình khơi chuyện rồi lại im lặng không chịu nói gì nữa!” “Thực ra chẳng cóTrang 1/7 http://motsach.infoSapa Mây Phủ Thái Bá Tânnhiều để nói. Vì chúng tôi quen nhau được ba tháng thì cô ấy chết, thời gian yêu nhau còn íthơn”.“Chết?” Bà định hỏi vì sao nhưng lại thôi.Ông cũng chẳng nói gì thêm.Mặt trời đã nhô lên quá hàng cây trước khách sạn, vất vả lắm mới chui ra khỏi đám mây dày đặc.Gió se se thổi. Xa xa phía dưới, những mảng sương mù mỏng trắng đục như đứng yên một chỗ,nhưng ông biết chúng đang trôi chầm chậm vì có gió. Còn ở đây thì không có sương mù, chỉ ẩmướt, trên lá cây lấm tấm những giọt nước nhỏ. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi gì đóông không tìm được tên gọi.“Tôi định tới đó”. Ông lại lên tiếng khi cô hầu bàn mặc áo dài màu hồng vừa bê bát đĩa đi, chỉtrừ chai rượu và hai chiếc cốc. “Bà có đi với tôi không?”.“Tới đó là tới đâu?” “Bản Vẹo. Ngày xưa tôi được phân về dạy học ở đó, nơi tôi đã gặp và yêucô ấy... Cách đây chỉ mươi cây số, nhưng đường xấu”.“Không, ông đi đi. Hôm nay tôi mệt”. Bà nói rồi đứng dậy bỏ lên phòng. Đã qua cái thời có thểghen tuông, vả lại thực ra chẳng có gì để ghen, nhưng bà vẫn thấy ấm ức vô cớ. Bà sống với ônggần ba mươi năm nay, có thể nói là yên ấm, hạnh phúc. Ông là người chồng tốt, chu đáo với vợcon, nhưng với nhạy cảm của người đàn bà tinh tế, bà biết hình như suốt chừng ấy năm vẫn cócái gì đấy, ai đấy đứng xen giữa vợ chồng họ. Bà nhiều lần cố đoán mà không đoán ra. Bây giờbà biết người ấy là ai. Dẫu không nhỏ nhen cố chấp, bà vẫn không kìm được thái độ hờn dỗi củamình. Ông biết. Bản thân ông cũng không thực sự muốn vợ đi cùng. Chỉ lờ mờ thấy như mìnhcó lỗi.* * * Đó là một ngày mưa tầm tã vào tháng chín năm 1967, khi tốt nghiệp xong Đại học sưphạm anh được phân về vùng này. Vì lí do sức khoẻ, cụ thể là mắt cận ba đi-ốp người ta khônggọi anh nhập ngũ như nhiều bạn cùng lớp. Ra đi từ sáng sớm với chiếc ba lô con cóc tòng tengtrên lưng, mãi gần tối mới đến được nơi cần đến, trường cấp ba Cẩm Yên, nhưng anh chẳngthấy ai trong mấy ngôi nhà nứa tuềnh toàng ở đấy, đành hỏi thăm nhà ông chủ tịch xã định xinngủ qua đêm rồi hẵng hay. Lại phải đội mưa dẫm bùn them ba cây số nữa để đến nhà ông chủtịch. Hoá ra ông này đã được báo trước anh sẽ đến, và được giao nhiệm vụ tìm cho anh một nhàdân để trọ vì trường không có nhà riêng cho giáo viên. “Tìm nơi náo kha khá một chút. Tay nàyHà Nội gốc, có thể khó tính đấy!” Bản Vẹo của ông sống quy tụ, người Kinh nhiều hơn ngườiThượng, do trước đây có nông trường chè gần đấy, nay đã giải thể. Ông người Thái, vợ ông vốnlà một trong nhữ ...