Giáo sư B. trở lại Việt Nam dễ chừng đã ba mươi năm sau chiến tranh. Nhưng lần này ông đến đất nước này với tư cách là một khách du lịch, không phải là một kẻ thù địch như trước đây. Ông muốn tìm lại một cô gái đã cứu mạng ông trong một cái làng nhỏ ở miền Trung, khi ông bị thương ở bả vai và bị thất lạc sau một cuộc hành quân lớn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sau chiến tranhSau chiến tranhGiáo sư B. trở lại Việt Nam dễ chừng đã ba mươi năm sau chiến tranh. Nhưng lầnnày ông đến đất nước này với tư cách là một khách du lịch, không phải là một kẻthù địch như trước đây. Ông muốn tìm lại một cô gái đã cứu mạng ông trong mộtcái làng nhỏ ở miền Trung, khi ông bị thương ở bả vai và bị thất lạc sau một cuộchành quân lớn. Cô gái đã băng bó cho ông, đã chỉ đường cho ông về nơi an toàn.Chính hành động nhân đạo ấy, đã giúp ông thay đổi cái nhìn về đất nước của côgái...Thành phố lớn sau ba mươi năm đă thay đổi bề bộn khiến ông không c̣n nhận ranhững khung cảnh quen thuộc trước đây. Xe cộ và con người đông đúc, những conđường gần như quá tải, phố xá được xây dựng theo nhiều kiểu dáng kiến trúc khácnhau, tất cả đang háo hức, hiếu động, lao về phía trước, muốn xóa đi những vếttích cũ.Giáo sư B. đến ở một khách sạn lớn ngay trung tâm thành phố, theo lời giới thiệucủa những người bạn đă sang trước. Họ nói, ở đây an toàn và hợp vệ sinh, nhânviên khả ái và lịch sự, giá cả lại phải chăng.An toàn là tiêu chuẩn được giáo sư B. đặt lên hàng đầu. Sau nạn khủng bố xảy ranhiều nơi trên thế giới, ông ngại đến đất nước có những người thù hận quá khích,những quốc gia dân tộc cực đoan, những kẻ lănh đạo sẵn sàng lấy máu rửa máu.Ông yêu Việt Nam v́ đây là một dân tộc yêu chuộng ḥa b́nh, sau gần nửa thế kỷ đăbị ch́m đắm trong chiến tranh.Ở thành phố vài hôm, thăm viếng những nơi cần thiết để hỏi thăm tin tức và xingiấy phép, Giáo sư B. thuê một chiếc xe hơi nhỏ loại bốn chỗ ngồi, có tài xế riênglà một thanh niên rành tiếng Anh và một vệ sĩ là một cô gái giỏi vơ Judo, cùng đivới ông đến một ngôi làng nhỏ ở tận miền Trung, nơi trước đây ông đă được cô gáicứu mạng.Cô gái ấy không cho ông biết tên, nhưng gương mặt của cô có một đặc điểm ôngvẫn nhớ: Một nốt ruồi son nằm giữa hai lông mày, như của một cô gái Ấn Độ. Saunày, nh́n những người phụ nữ Ấn Độ, ông đều có cảm t́nh, nhờ cái chấm son nằmgiữa hai lông mày trên gương mặt đầy sức sống của họ.Tôi chỉ còn nhớ tên làng, tên thành phố, nhưng không biết tên cô ấy. Có gì cácbạn hỏi thăm giùm một người phụ nữ có nhan sắc trung b́nh có nốt ruồi son giữađôi lông mày. Giáo sư B. nói bằng tiếng Anh với người tài xế kiêm thông dịch.Anh ta mỉm cười, gật đầu.Gần tối, họ đến một thành phố nhỏ ven biển. Ánh đèn chài lung linh tỏa sáng nhưhội hoa đăng trên biển làm ḷng giáo sư B. ấm lại. Ông bảo tài xế đưa đến một quánăn ven biển. Ông thèm món tôm hùm luộc đă lâu, hôm nay phải ăn một bữa cho đă.Quán ăn làm theo mô hình một con tàu sắp ra khơi. Người thiết kế đă khéo léogiúp cho thực khách ngồi ở bàn ăn vừa ngắm cảnh biển, vừa ngắm những sinh vậtbiển đang bơi lội trong những ô kính.Những nữ tiếp viên mặc áo trắng, váy xanh lục mang khăn lạnh và thực đơn đến.Giáo sư B. gọi một chai rượu nhẹ và món tôm hùm hấp. Cô vệ sĩ chọn món thịt ḅbíp tết. Người tài xế chọn một cái lẩu cá mú. Cả ba đang đói nên họ ăn rất ngonmiệng.Giáo sư B. gọi thêm một con tôm hùm nhỏ và một chai rượu mạnh. Với ông, đây làmột bữa tiệc đáng nhớ, kỷ niệm ngày trở lại chốn cũ. Từ lâu, ông đă muốn xóa đitrong đầu những kư ức về chiến tranh, nhưng hôm nay, chúng vẫn như những bọtbóng nước, từ từ nổi lên, trỗi dậy.Đêm ấy, tại một khách sạn yên tĩnh, giáo sư B. đă nằm mơ một giấc mơ về nhữngnăm tháng đă xa.Ông đang cầm súng cùng đồng đội hành quân qua một ngôi làng đă tan tác vì bomđạn. Lửa đă thiêu rụi những căn nhà mái lá, chỉ còn trơ vơ những cây cột khẳngkhiu đang cháy sém.Dân làng chết nhiều sau những đợt dội bom. Những xác chết còn ôm lấy nhau.Những thi thể bầm dập, không còn nguyên vẹn...Ông cảm thấy lợm mửa, nhưng đồng đội ông lại cười.Bỗng thi thể những người đă chết lại cục cựa, trỗi dậy. Những đứa trẻ con mặt đầymáu, khóc ré lên. Những người đàn bà ngực đă bị băm nát vì mảnh bom, chỉ nhữngngón tay cụt vào ông đổi mạng.Ông hoảng hốt nhìn quanh. Đồng đội của ông đă biến đi đâu mất. Ông vứt súng bỏchạy khi những đứa trẻ con và những người đàn bà sắp thành hàng dài rượt đuổitheo ông.Ông la ú ớ cầu cứu. Một lát, nghe ai gọi tên ông và lay mạnh vai nên ông tỉnh dậy.Họ đến đòi mạng!, Giáo sư B. nói khi trông thấy gương mặt của cô vệ sĩ đang túctrực cạnh giường ông.Vậy mà tôi tưởng... ông không sao chứ?, cô vệ sĩ lo lắng hỏi.Không sao, cảm ơn cô. Chỉ là một cơn ác mộng!.Có lẽ do ông đi đường xa nên bị mệt mỏi, cô vệ sĩ nói tiếng Anh giọng kháchuẩn.Tôi không ngủ được nữa. Cô về pḥng thay đồ. Có lẽ chúng ta nên đi dạo một lát.Giáo sư B. ngồi dậy, uể oải nói.Cô vệ sĩ sang pḥng ḿnh bằng cánh cửa thông qua giữa hai gian pḥng. Khi năy,nghe tiếng giáo sư B. la ú ớ, cô vệ sĩ đă sang pḥng ông bằng cánh cửa đó. Giáo sưB. đă kư hợp đồng với công ty L.H. thuê cô bảo vệ ông cho đến khi hoàn tấtchuyến đi. Ông muốn đề pḥng những rủi ro bất trắc và nhất là không muốn ai hiểulầm mục đích chuyến đi t́ m ân nhân của ông. Với ông, an toàn là tiêu chuẩn đượcông đặt lên hàng đầu.Họ rời khỏi khách sạn, thả bộ theo con đường dọc bờ biển. Giáo sư B. đi thong thả,hít đầy lồng ngực cái hương vị biển đậm đà trong gió. Thành phố vẫn c̣n nhiềungười thức muộn dưới những ngọn đèn cao áp. Một người đàn ông cụt một cánhtay đẩy chiếc xe bán phở rong nghi ngút khói và hương thơm theo sau một chú bégơ nhịp sanh lốc cốc. Một người xẩm tung chùm xu xập xèo mời gọi tẩm quất.Mấy người phu xích lô đang ngái ngủ chợt giật ḿ nh chồm dậy. Một người đàn ôngsay rượu vừa đi vừa hát trên đường, thôi về đi, đường trần đâu có ǵ...(*), mangâm điệu của một thời buồn bă. Giáo sư B. hỏi cô vệ sĩ đang đi bên cạnh: Ở đấtnước cô, muốn cầu cho những vong hồn được siêu thoát, người ta nên làm ǵ?.Cô vệ sĩ trả lời người đàn ông nước ngoài đang cần cô bảo vệ: Có lẽ nên chấm dứtḷng thù hận và ǵn giữ sự thanh b́nh.Ngôi làng giáo sư B. cần đến phải gần trưa mới t́ m được. Đó là một ngôi ...