Sau bao nhiêu những ghen tuông, dằn vặt, đổ lỗi, hòa giải… rốt cuộc rồi tòa án cũng phải xử cho vợ chồng tôi ly hôn. Chúng tôi có đủ tài sản chia đôi mà không cần tranh chấp, vì trong thời gian còn êm ấm, tôi và anh ấy đã gây dựng được hai ngôi nhà khá bề thế, có giá trị gần bằng nhau. Điều khiến cuộc chia tay trở nên khó khăn, gay cấn là đứa con trai nhỏ mà ai cũng muốn giành phần nuôi. Thương con, ai mà chả thương, nhưng trong vụ này nếu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sau ly hôn Sau ly hôn TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THUÝ ÁISau bao nhiêu những ghen tuông, dằn vặt, đổ lỗi, hòa giải… rốt cuộc rồi tòa án cũng phảixử cho vợ chồng tôi ly hôn. Chúng tôi có đủ tài sản chia đôi mà không cần tranh chấp, vìtrong thời gian còn êm ấm, tôi và anh ấy đã gây dựng được hai ngôi nhà khá bề thế, cógiá trị gần bằng nhau. Điều khiến cuộc chia tay trở nên khó khăn, gay cấn là đứa con trainhỏ mà ai cũng muốn giành phần nuôi. Thương con, ai mà chả thương, nhưng trong vụnày nếu giành được nuôi con là một thắng lợi, để chứng tỏ mình tốt hơn, đúng hơn và làmột cách trừng phạt người kia. Khi tòa hỏi “Con muốn sống với ai?” thằng bé không biếttrả lời sao, cứ ngơ ngác nhìn hết mẹ rồi đến cha. Lâu nay tôi và ba nó đã ly thân, haingười ở hai nhà, việc ai nấy làm tiền ai nấy xài nhưng trong tâm hồn non nớt của thằngbé thì chúng tôi vẫn cứ là một, như trước đây, ngay cả khi nói với một người nó cũng gọi“Ba, mẹ ơi, con kể cái này…”Nhưng rồi với tất cả sự quyết liệt, tôi giành được quyền nuôi con, như những thành côngtừ trước tới giờ luôn thuộc về tôi vì tôi là một phụ nữ giỏi giang, sắc sảo và kiêu hãnh.Không cần có anh ấy tôi cũng làm được tất cả, sẽ có tất cả như đã từng. Những ngườithân té ngữa khi biết vợ chồng tôi ly hôn. Khi rõ nguyên nhân, không ít người cho rằngchuyện ấy bây giờ có gì ghê gớm đâu. Tượng đài chung thủy mà người đời ca ngợi naychỉ còn là một phê tích. Vả lại lăng nhăng là một thuộc tính của đàn ông, miễn là họkhông bỏ bê vợ con. Người như tôi dư sức để chồng phải quay về tại sao không làm.Nhưng tôi không cần điều đó. Sự phản bội của anh ấy khiến tôi đau đớn, càng nghĩ cànguất giận. Không được yêu, với tôi còn là một điều nhục nhã ê chề và đó dường như là đặctính của con người. Ngay cả những thai nhi còn trong bụng mẹ cũng được dự trữ bảnnăng tương tự. Tôi còn nhớ hồi đó, Khi biết mình có thai, đứa con mà vợ chồng tôi mongđợi tới hơn hai năm sau ngày cưới, khi tôi sốt ruột và bắt đầu nghi ngờ khả năng có concủa mình lẫn của chồng, vì bạn bè đám cưới cùng lúc với tụi tôi đã tay bế tay bồng.Nhưng ngay khi tôi nhận được tin cơ quan xét cho đi công tác nước ngoài, cũng là lúc tôinhận biết mình có thai. Hồi đó đi nước ngoài không dễ như bây giờ, đó là cả một ân huệkhiến nhiều người phải ghen tỵ, mơ ước. Cái thai sẽ là một trở ngại, đến ngày đi nó đãkhá lớn, nếu giữ lại tôi sẽ không được đi. Thế là chưa kịp báo tin vui cho chồng, tôi âmthầm đến bệnh viện phá thai. Đúng là sau lần đi tu nghiệp ấy con đường sự nghiệp của tôiđược hanh thông… Thế nhưng mơ ước có một đứa con của tôi trở nên xa vời. Mấy nămsau dù áp dụng nhiều phương pháp mà tôi vẫn không thụ thai được… Nhưng kinh khủngnhất là nhiều năm sau tôi hay nằm mơ thấy đứa con bị bỏ đi từ trong trứng nước ấy luônhiện ra trong giấc mơ, nhìn tôi bằng đôi mắt đầy căm hờn. Nó cứ lẽo đẽo theo tôi, cảnhững lúc tôi đi công tác xa, trong những giấc ngủ chập chờn, nửa mơ, nửa tỉnh. Càng lúcnó ám tôi như ám một kẻ thù vì tôi đã không cho nó làm người, vì tôi không thương yêunó. Nó lồng lộn, vật vã vì sự nhục nhã ấy. Tôi yêu đương, ân ái, hưởng thụ rồi chối bỏ kếtquả… Nó như một bóng ma bé bỏng, lạnh lẽo, u uất mang đôi mắt chứa đầy căm hờnkhiến tôi càng lúc càng sợ hãi. Đến nỗi tôi rơi vào ảo giác, cứ thấy một đứa nhỏ đi lạitrong nhà, thấp thoáng đâu đó trong phòng tắm, bước lên cầu thang nhưng tôi nhìn theo lànó biến mất. Có lúc ngồi xem tivi một mình nó còn đi ngang chạm vào tôi nữa, khiến tôirun lên. Buổi tối tôi không dám ở nhà một mình, nếu anh ấy có việc phải đi tôi bèn mở tấtcả các đèn trong nhà và một tiếng động nhỏ cũng làm tôi giật mình, khiếp đảm. Nỗi sợâm thầm không thể chia sẻ cùng chồng khiến tôi rơi vào sự trầm cảm suốt một thời giandài. Rồi tôi trở thành mê tín, có lần tôi tìm đến một ông thầy bói. Ông ta càng khiến tôihãi hơn khi phán rằng “Có một cái vong nhỏ, luôn đi theo cô. Cô phải lập bàn thờ, khấnvái, hương khói thì nó mới để cô yên”. Tôi lạnh toát cả người và làm theo lời ông ta rămrắp. Nhưng nó vẫn cứ hiện ra dọa dẫm tôi. Tôi nhận ra nó rất giống mình, từ khuôn mặt,cái miệng, cái mũi, nhất là cái tính khó tha thứ… Tôi cũng là đứa con từng bị ruồng bỏ.Hồi đó khi tôi mới mươi tuổi, ba mẹ tôi bỏ nhau, trước Tòa, ai cũng giành nuôi tôi, aicũng cố chứng tỏ mình thương con hơn, có trách nhiệm hơn. Ba tôi được nuôi tôi vì ôngcó tài sản, thu nhập. Nhưng khi có vợ, người vợ mới này rất trẻ, không muốn sự hiện diệncủa tôi nên ông cho tôi được về với mẹ. Tôi yên ổn trong vòng tay yêu thương của mẹmột thời gian thì mẹ có nhân tình. Mẹ vẫn thương tôi nhưng tôi lại không thể có tình cảmvới người đàn ông ấy, hiển nhiên vì tôi biết ông ta đang cướp mẹ của mình, nhất là khiông ta ở lại với mẹ qua đêm, tôi phải ra ngoài phòng khách ngủ. Tôi khóc lóc, dằn dỗi cốchia rẽ hai người, nhiều khi ông ta đến tôi ra mở cổng và bảo mẹ không có nhà. Thếnhưng tôi không ngăn cản đ ...