- Chị ơi, cho em hỏi.. .Linh quay người trong khi khách hàng vẫn chăm chăm vào tờ note màu vàng ... Nhà mình có cuốn Nam tước trên cây của Italo Calvino với lại cuốn Kẻ trộm bóng của Marc Levy không ạ ? -Quân ?Quân ngẩng mặt lên, chỉnh lại cái kính quá khổ trễ xuống mũi-Linh, nó ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp, cậu làm ở đây à ? -Cũng không hẳn, bà chị họ mình là chủ ở đây, thỉnh thoảng mình qua phụ bả thôi. Linh tươi cười đáp lại để che đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sau những trang sách Sau những trang sách- Chị ơi, cho em hỏi...Linh quay người trong khi khách hàng vẫn chăm chăm vào tờ note màu vàng... Nhà mình có cuốn Nam tước trên cây của Italo Calvino với lại cuốn Kẻ trộm bóng củaMarc Levy không ạ ?-Quân ?Quân ngẩng mặt lên, chỉnh lại cái kính quá khổ trễ xuống mũi-Linh, nó ngậpngừng một lúc rồi mới nói tiếp, cậu làm ở đây à ?-Cũng không hẳn, bà chị họ mình là chủ ở đây, thỉnh thoảng mình qua phụ bả thôi. Linhtươi cười đáp lại để che đi sự ngượng ngùng trong lần nói chuyện đầu tiên giữa hai đứa.-À ừ, Quân gật gù rồi lại gãi đầu để tìm ra một thứ gì đó để nói nhưng có vẻ không thànhcông cho lắm.Thấy cậu bạn cùng lớp khổ sở đến tội nghiệp, Linh lên tiếng giải vây:- Hồi nãy cậu nói cần quyển gì nhỉ ?- À... Quân liếc xuống tờ note , Nam tước trên cây của Italo Calvino và Kẻ trộm bóng củaMarc Levy.Linh nhìn xuống chồng sách trên tay rồi rút ra một quyển đưa cho Quân- Kẻtrộm bóng đây, sách vừa nhập về luôn nhé! Linh ra dấu cho Quân đi theo.Mình chắc là nónằm ở đâu đây thôi,mà hình như cậu mua sách giùm người khác phải không?Quân gật gù :-Ừ mình mua cho nhỏ em, nhưng mà sao Linh biết vậy ?Linh cười mà không quay đầu lại :- Chẳng ai đi mua sách cho mình, đặc biệt là sách văn học mà phải ghi tựa vào tờ note cả.Đột nhiên, Linh quay người lại. Cậu biết không, đọc sách là một nghệ thuật và người đọcsách cũng là mộ nghệ sĩ đấy.Quân mỉm cười khi thấy cô bạn đột nhiên sôi nổi hẳn lên- Vậy à? Mình cũng không rành lắm, mình ít đọc sách lắm, toàn đọc truyện tranh thôi.- Truyện tranh là một loại sách có nhiều hình minh họa hơn bình thường thế thôi. Đôi khimột quyển truyện tranh hay vẫn có ích hơn nhiều so với một cuốn sách nhạt nhẽo. Nhưngmà...Thấy Linh đột nhiên dừng nói, Quân cười khích lệ:- Sao vậy ?- À, chỉ là mình ngạc nhiên khi biết rằng cậu ít khi đọc sách thế thôi. Đừng hiểu lầm mìnhnhé, nhưng mình vẫn luôn nghĩ cậu là kiểu hơi mọt một chút, vì lúc nào mình cũng thấycậu đọc những quyển sách dày cộm trong lớp cả.- Thật ra thì không phải như cậu nghĩ đâu, là vì...-A, đây rồi, Nam tước trên cây của Italo Calvino, một quyển sách hay đấy. Đây , mìnhlựa cho cậu quyển đẹp nhất rồi nhé !Quân cầm lấy sách rồi vội vàng quay đi:- Cảm ơn Linh nhiều nha, mình ra tính tiền, gặp sau ha.Linh chưa kịp phản ứng thì cậu bạn đã nhanh chóng bước xuống cầu thang.. Thật sự nórất muốn nghe hết câu nói lúc nãy của Quân.-Quân ?Quân lầm lì ít nói của lớp mình á?Linh lườm cô bạn thân của mình:-Tụi mình còn tình cờ biết một Quân nào khác nữa sao?Bỏ qua thái độ móc méo của Linh, Dung ngồi sát lại cô bạn để trổ tài nhiều chuyện củamình:- Sao rồi? Hai anh chị tình cờ gặp nhau trong một khung cảnh lãng mạn như thế, thế đãmần ăn được gì chưa?Linh lườm nguýt Dung đủ các kiểu rồi đẩy cô bạn ra :-Phỉ phui cái mỏ, mần ăn gì mà mần ăn, làm như người ta là thịt bò ấy.Dung bĩu môi:- Thôi đi cô ơi, trong lớp ai cũng chứng kiến cảnh cô nhìn hắn chăm chăm nhỏ cả nướcdãi ra, ở đó mà vờ vịt nữa, biết khôn thì khai thật ra, không thì tôi lên lớp tung scandalđấy nhá, nhá, nhá !!!Mổi cái nhá, Dung lại chĩa cái nĩa vào mặt Linh làm nó hoảnghồn:- Điên, nhưng mà có nói được gì nhiều đâu, đang nói chuyện thì cậu ấy về mất .-Hừ hừ hừ, nhưng mà bạn bè tao nói trước nhé, ca này khó đấy,trước giờ tao chưa thấytên nào sống khép kín như hắn, chỉ nói chuyện với hắn thôi cũng là một vấn đề khó khănrồi.Linh gật gù, những điều Dung nói hoàn toàn đúng. Quân mới chuyển từ Hà Nội vào nămnay, học chung với nhau suốt ba tháng mà ngoài cái tên với ngoại hình ra thì dường nhưcả lớp chẳng ai biết gì về Quân. Lúc nào, Quân cũng vào lớp ngay trước tiếng chuôngbáo và về ngay khi nghe hết giờ học. Trong lớp nếu không phải lăn ra ngủ thì Quân lạichúi đầu vào những quyển sách dày cộm. Không tham gia các hoạt động của lớp cũngchẳng bao giờ hưởng ứng các phong trào, Quân dường như chỉ là một cái bóng hoặc làngười thừa của lớp.Nhưng có một sự kiện khiến Linh có ấn tượng rất sâu đậm với Quân.Đó là Linh đã từng thấy Quân khóc trong lớp.Hôm đó cũng như bao ngày, sau khi chúimũi vào một quyển sách dày cộm, Quân thư thả ...nằm xuống ngủ. Nhỏ Dung quăng choLinh cục gôm thế nảo lại quăng xuống ngay chân bàn Quân. Linh cúi xuống nhặt và khinhìn lên thì thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cậu bạn. Hai mắt Quân nhắmchặt đến mức không cần thiết, giống như vừa muốn rặn cho ra nước mắt vừa muốn nénchặt nước mắt lại vậy.Sau lần đó,Linh dường như để ý đến Quân hơn bình thường và thỉnh thoảng lại nhìn lénQuân, không may là những lần đó lại lọt vào tầm mắt của những đứa quỷ sứ tronglớp.Dung gõ đầu Linh cái cốp, Linh sực tỉnh rồi như nhớ ra điều gì, nó vội vã hỏi Dung:- Nè, bộ tao nhỏ dãi thiệt hả ?Sau lần đó, Quân quay lại nhà sách nhiều lần nữa, có khi một tuần đến tận 3 lần. Khôngbiết vô tình hay cố ý, Linh đều có mặt ở đó khi Quân tới. Những cuộc nói chuyện nhonhỏ khiến hai đứa gần nhau hơn. Linh phát hiện ra cậu bạn mình có năng khiếu vẽ rất đẹpvà cũng rất hay ghé mua những quyển sách dạy vẽ. Một lần, Linh bạo dạn hỏi :- Cậu vẽ đẹp như vậy sao lúc trường tổ chức hội thi cậu lại không đại diên cho lớp. Nếucó cậu thì lớp mình đứng hạng nhấ chắc rồi.Quân gãi gãi đầu:-Mình cũng muốn lắm nhưng thật sự là mình không có đủ thời gian để vẽ.- Không đủ thời gian sao, Linh ngạc nhiên, cậu đi làm thêm à ?- Không, mình phải chăm sóc em gái.- Em cậu bị bệnh sao ?- Ừ, nó bị ung thư máu, bác sĩ nói chỉ sống được 1 năm nữa thôi. Ba mẹ mình suốt ngàyvừa phải làm thêm đủ thứ việc để kiếm tiền thuốc vừa phải chăm em mình. Mình cũngmuốn nghỉ học luôn để ở nhà chăm sóc nó nhưng ba mẹ mình không cho.Linh sững người, hóa ra đó là lí do mà Quân lúc nào cũng đi trễ về sớm và thiếu ngủ- Có chuyện này không biết mình có nên nói không, nhưng mà lúc trước mình thấy cậukhóc trong lúc ngủ.Nét mặt Quân thoáng bất ngờ rồi lại giãn ra thành một nụ cười:- Ừ, mình nhớ đó là hôm mình phát hiện ra căn bệnh này không ...