Danh mục

Say nắng mùa đông

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 136.93 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Căn phòng trọ chật cứng đồ đạc bỗng trở nên rộng rãi khi vắng những câu chuyện không đầu không cuối của con bạn cùng phòng. Nó về quê từ hôm qua. Còn tôi ở lại để có thể tập trung học cho 3 bài kiểm tra giữa kì vào tuần sau.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Say nắng mùa đông Say nắng mùa đôngCăn phòng trọ chật cứng đồ đạc bỗng trở nên rộng rãi khi vắng những câuchuyện không đầu không cuối của con bạn cùng phòng. Nó về quê từ hômqua. Còn tôi ở lại để có thể tập trung học cho 3 bài kiểm tra giữa kì vào tuầnsau. Cái ban công của phòng tôi lộng gió, người ta vẫn đi ngoài đường rộnrã, ở cái thời điểm gần 10h đêm. Thành phố là thế, cái khí trời về đêm luôncó sức hút kì lạ với những con người đã quá bận bịu với những toan tính banngày. Những chiếc ôm trở nên chặt hơn trong cái se lạnh đầu đông, vài cáinắm tay của những cặp đôi đi bộ, những tiếng nói cười không ngớt… Tôichợt nghĩ đến Minh, giờ này hẳn anh vẫn đang miệt mài với những bản vẽ.Công việc của một sinh viên năm cuối chồng chéo cùng những mối quan hệcó thể cần dùng trong vài tháng tới khiến chúng tôi dành ít thời gian chonhau hơn, cả trực tiếp và gián tiếp.Buổi chiều, khi lang thang cùng cô bạn thân từ thuở cấp 3, tôi đã tìm thấymột chiếc thiệp in hình một chú bọ rùa đang tập tành nấu nướng với mụcđích vô cùng ngọt ngào, điều mà tôi không nói ra hẳn bạn cũng rõ. Tôi nghĩngay đến Minh. Đã rất lâu rồi tôi không còn giữ thói quen tặng anh nhữngmón đồ nhỏ xinh những khi nổi hứng. Phải, đã từ rất lâu rồi. Tôi trả tiềnchiếc thiệp và háo hức mua thêm hai chiếc kẹp giấy đôi thật xinh cho cả hai.Điện thoại rộn rã khúc hát “Nếu như anh đến” của Văn Mai Hương.- A lô, anh ạ! Em đang đi cùng bạn. Em qua chỗ anh bây giờ đây!Đầu giây bên kia ngập ngừng một lúc rồi nói nhanh- Đợi em sang đây lâu lắm, anh ra ngoài với bạn đây. Em đi shopping xongnhớ về sớm. Yêu em!Tôi chỉ kịp nói một tiếng Vâng trước khi nghe hàng dài những âm thanh túttút. Tôi thuộc dạng người nổi hứng nhanh nhưng mất hứng còn nhanh hơn.Và chưa cần đến một giây, tôi đã biết chắc chiếc thiệp ấy sẽ được mang vềvà trân trọng cất vào ngăn kéo tủ, vô thời hạn..Dòng suy nghĩ về Minh bị ngắt quãng bởi tin nhắn đến từ số máy được lưudưới mật danh “August”. Một tin nhắn dài hơn bình thường. Mỗi câu là mộtmẩu chuyện vụn vặt. Tôi chờ mong chúng, gần như mỗi ngày. Đã hơn mộttháng kể từ chuyến du lịch tới Đà Nẵng của tòa soạn báo nơi tôi làm parttime, và hơn một tuần kể từ lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau, quamail và tin nhắn.Đó là một chàng trai kì lạ. Không add nick yahoo hay facebook tôi,nhưngluôn ra vẻ biết mọi thứ tôi cập nhật trên những mạng xã hội ấy. Anhquan sát tôi, một cách âm thầm và lặng lẽ, dõi theo tôi theo cách của riênganh. Chúng tôi thường nhắn tin trò chuyện rất muộn, những tin nhắn nối liềnquãng đường mấy trăm km. Đôi khi tôi tự hỏi anh nhắn tin cho tôi với tưcách anh trai, bạn bè, hay hơn thế nữa? Những mối quan hệ bình thường đâukhiến người ta có thói quen tìm đến nhau vào giữa đêm, thời điểm lòng mềmyếu, nỗi buồn dễ xâm chiếm. Nhưng tôi lặng im, đón nhận những tin nhắncủa anh với sự khấp khởi, hồi hộp, và âu lo. Trong cuộc sống này, khôngphải biết quá rõ một điều gì đó cũng là một điều tốt, lắm khi, nó còn giếtchết quá nhiều mối quan hệ lẽ ra có thể tiến xa hơn.Có lần, ngồi trò bên Minh trong một quán cà phê đầy gió, tôi để lòng mìnhtrôi theo tiếng nhạc du dương của một cây đàn piano ở một góc nhỏ trongquán.- Anh này, hình như em say nắng rồi !Minh hơi giật mình, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như anh vốnthế. Anh vuốt ve mái tóc ngắn và rối của tôi. Anh ậm ừ cho qua chuyện, nóirằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.- Trời sắp sang đông, em sẽ chẳng còn đủ nắng để mà cảm nữa cưng ạ!Sự vô tư ấy của Minh, là anh hiểu rằng tôi yêu anh quá nên chưa từng nghĩrằng tôi có thể thích một ai đó khác, hay vì anh yêu tôi chẳng đủ để ghen lấymột lần? Tôi nghĩ thầm trong bụng, không biết nên vui hay buồn. Tôi ghé sátngười vào cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa đầu đông. Những người trênphố rảo bước với thái độ khó chịu lộ rõ. Lòng tôi là một mớ hỗn độn chẳngthể sắp đặt. Vậy mà Minh thốt ra từ ổn trong sự thờ ơ cố hữu. Liệu rằng mọichuyện có thể ổn không, khi mà 1 tháng trước, nơi Đà Nẵng đầy nắng vàgió, tôi vô tình thấy ánh mắt mình rơi vào khoảng trống trong mắt của mộtngười xa lạ. Hai cái nhìn chạm nhau trong khoảnh khắc, nhưng đủ để ta biếtrằng, trong mắt người đó, đã có hình bóng của ta. Và trong ta, con người xalạ đó đã trở thành trung tâm chú ý suốt những ngày ở còn lại ở Đà Nẵng.QuỳnhĐó là một cô bé xinh xắn và dễ thương, ít hơn tôi và Khôi 2 tuổi. Tiếng cườitrong vắt cùng chất giọng lạ tai của người miền Bắc đã khiến tôi dành rấtnhiều tình cảm cho cô bé ấy, một cộng tác viên làm việc bán thời gian ở tòasoạn mà chúng tôi làm việc, từ xa. Dù không mấy chú ý, nhưng tôi vẫn cóthể dễ dàng nhận ra cô bé ấy luôn hướng về Khôi bằng ánh mắt, rất…, nóithế nào nhỉ, ừ, rất không bình thường. Có nét gì đó gần như tò mò, cũngkhông hẳn, có chút hồi hộp, phấp phỏng. Giống như tôi, của hơn 6 nămtrước, khi thầm yêu Khôi. Không ít người ngưỡng mộ tình yêu của chúngtôi. Không phải giữa chúng tôi không có sóng gió, không phải không cónh ...

Tài liệu được xem nhiều: