Danh mục

Sèng gửi

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 149.07 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (13 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tham khảo tài liệu sèng gửi, giải trí - thư giãn, truyện ngắn phục vụ nhu cầu học tập, nghiên cứu và làm việc hiệu quả
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sèng gửi Sèng gửiEm,Có nhiều thành phố rất ít khi có mùa đông. Trong đó có thành phố biển Vũng Tàu củachúng ta. Người ta sẽ không tìm thấy mùa đông lạnh lẽo giống như một nơi nào đó trongphim ảnh, có tuyết rơi trắng xóa vùi lấp những bờ đường. Người ta cũng sẽ không tìmthấy dưới mái che của các quán ăn, những tấm vải bạt phồng căng rét mướt. Đôi khi, mưaphùn và gió bấc có tạt qua, nhưng biển vẫn hiền hòa như một người con gái chưa quentình đầu.Ðêm Vũng Tàu hiếm hoi những vì sao vì nhà cửa mọc thêm mỗi ngày, che lấp những máihiên lâu đời cùng những tiếng chim ngày cũ. Những vì sao nếu có, cũng rưng rưng khôngnói thành lời. Như đóm lửa vừa cháy hết đam mê để lụn tàn khao khát.Khi anh vào đời hoa sứ nồng nàn vẫn đậu xuống phố đêm đêm và gió cứ miên man bênhông nhà bưu điện. Một nhà thờ nhỏ có tên là Đa Minh nhìn ra vùng biển trước mặt.Quán cà phê Năm Tròn nằm im lặng như tuổi thơ của anh. Câu chuyện nào dang dở từmối tình đầu không tròn trịa như một vầng trăng đang khóc. Trên trang giấy rơi ra từ mộttập vở cũ, những vết mực lem luốt một tuổi thơ khờ khạo, chỉ biết cho đi mà không biếtlấy về. Mười tám tuổi anh biết tương tư một tà áo trắng trong sân trường và từ đó họchành không ra gì. Mười chín tuổi hồi hộp đi qua phòng thi. Những định lý, nhữngphương trình, những tế bào, những diệp lục tố trả hết cho thầy Nguyễn Tuấn Văn. ThầyPhạm Đình Vình. Thầy Bùi Bằng Hãn...Ngày tuyên bố kết quả dò không thấy tên mình, anh lặng mình trong nỗi cô đơn vànguyền rũa số phận. Những cơn gió bay qua đời từ thuở ấy, không biết có buồn không,sao vẫn cất vang lời chiêu mộ. Những nhánh bàng xôn xao như chưa từng biết bão giôngngày nào.Phía bên kia, là con phố ghi đậm tuổi thơ em. Dù không phải là con phố em sinh ra,nhưng hình như em biết về nó rõ ràng hơn anh biết.Con đường Phan Bội Châu cắt ngang đường Phan Chu Trinh, một hướng dẫn về XómLưới, còn hướng kia dẫn về nhà thờ Đa Minh. Nhà của em lọt sâu trong một vườn cây umtùm nối liền với khuôn viên nhà thờ. Em nói với anh về những ngọn đèn ướt át sươngmuộn. Về những vạt đường mở lòng nghe tiếng chân em đi ăn quà vặt trở về. Tiệm bánhbèo Tuyết Mai cùng những góc xoài ủ đầy bóng đêm, chiếc bàn khuất lánh mà em thườngngồi để tránh người ta “dòm ngó”. Dẫu sao, một đứa con gái ăn hàng một mình, dù gợicảm ngọt ngào cách mấy vẫn gợi trong lòng người qua đường một nỗi xốn xang. Nhưngem vẫn là em. Dưới mảnh trăng non chưa kịp chờ gọt vỏ, anh mường tượng một nốt ruồibên khóe môi cong. Như vết bụi trầm luân bay qua những tâm hồn chai sạn. Anh cũngmường tượng từng ngọn gió đêm hối hả ùa lên mái tóc xuân thề và bờ vai mười sáu. Đểtừ đó làm thành biển đời bao la.Em nói với anh bằng giọng nói miền nam, nhưng anh quê mùa không nghe thấy. Điềunày làm anh xấu hổ. Lòng em ngày đó kín bưng như khu vườn chưa bỏ ngỏ. Nhữngnhánh lá hãy còn xanh mỗi ngày.Trên đường dây viễn liên, giọng em lúc thầm thì lúc sôi nỗi. như tiếng sông vừa tìm thấybiển. Dù năm tháng có vần xoay, dù mùa xuân có trở mình hay dù mùa hạ có làm cháynhững cành phượng bên đường em vẫn ôm trong lòng màu trẻ trung của biển.Em cũng nói về hoa sứ bằng giọng nồng nàn: “Không ai có thể quên được những cây sứnơi quê mình. Những cây sứ đường về nhà em, anh ơi”... Cái màu hoa tiển chiều đixuống phố và làm chết ngất một tuổi thơ.Đôi lần bày đặt chơi trò mua bán, em gánh mùa trên vai. Những hoa sứ được em gom đầytúi áo, đợi ngày làm người lớn sang sông. Nhưng tháng ba rụng hối hả những ước mơ.Trò chơi nào dang dở giờ xin trả lại cho bàn ghế, cho bảng đen phấn trắng. Những lần bịphạt cấm túc, cả lớp bị quỳ gối giữa sân cờ. Vạt nắng lang thang nghe ngóng ngày chưaqua hết. Bờ môi thơm mùi mật. Vai áo thơm mùi bồ kết gội đầu. Đám bạn bè sót lại mộtthời nông nổi, mai nầy ai lấy chồng xa?Khi em hiểu về cuộc đời, tình yêu vẫn còn xanh và chưa lo sợ. Ngày ấy tình yêu còn rấttrẻ. Em đi qua những cửa biển xưa như một mảnh buồm nâu đi qua những sông đời lãngmạn.Sau khi đậu Tú Tài em rời trường Vũng Tàu, để về Sài Gòn hoc luật. Ngôi trường em họcnằm trên đường Duy Tân luôn rộn rã những ngày nắng sớm. Câu hát không thơm hếtđường về nhưng làm vướng vít bánh xe:Người từ trăm năm về qua trường Luậtngười từ trăm năm về qua trường Luậtta hỏng Tú Tài ta hụt tình yêuthi hỏng mất rồi ta đợi ngày điđau lòng ta muốn khócThi sĩ Nguyễn Tất Nhiên nói hộ dùm anh tâm sự của những gã con trai thi rớt. Họ bồngbế nỗi buồn đi trên những đông tàn, những thu phai. Và tiếng chim hót trong tim, nhưtiếng buồn của quá khứ.Em hỏi anh có bao giờ đi qua trường Luật? Anh trả lời chưa bao giờ. Vì ngày đó anh làmsao có trình độ để tán tỉnh những cô nữ sinh kiêu hảnh của Sài Gòn Văn Khoa? Của SàiGòn Luật Khoa? Và cũng không hề có luôn Gia Long, Trưng Vương với môi hồng máthắm. Những cô gái đẹp muôn đời đều giống nhau thường chỉ biết nhìn lên, ít khi nào ngóxuống.Em cũng đừng hỏi vì sao chưa bao giờ anh đi qua Dược Khoa và Nông Lâm ...

Tài liệu được xem nhiều: