Chương I: Gặp gỡ Sáng. Thành phố An Minh lộng gió, nắng nhẹ rải đầy khoảng vườn trước ngôi biệt thự theo kiến trúc cổ của Minh Minh. Những tia nắng dịu dàng vuốt ve từng ngọn cỏ còm đẫm sương đêm. Nhưng cô thì không còn tâm trí để ngắm cảnh như mọi ngày.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Seven year for love Seven year for loveChương I: Gặp gỡSáng. Thành phố An Minh lộng gió, nắng nhẹ rải đầy khoảng vườn trước ngôi biệtthự theo kiến trúc cổ của Minh Minh. Những tia nắng dịu dàng vuốt ve từng ngọncỏ còm đẫm sương đêm. Nhưng cô thì không còn tâm trí để ngắm cảnh như mọingày. Cả đêm qua thức trông bố trong bệnh viện, mãi gần sáng mới chợp mắt đượcchút ít. Giờ Hoàng Minh mới hiểu cảm giác mệt mỏi khi thiếu ngủ. Đưa tay lên dụinhẹ mắt nhìn đồng hồ, cô cho xe chạy thẳng vào trước khoảng sân rộng, rồi lại hốihả chuẩn bị cho một ngày đi làm mới. Mệt thì mệt thật, nhưng cũng không thể nghỉviệc chỉ vì nhà có chuyện riêng. Đi tắm và thay đồ xong, chỉ kịp dặn dò mẹ vài lờivà đưa cho mẹ chùm chìa khóa, cô cũng vội đi ngay.Công ti xuất bản Dương Phong. 7 giờ 45 phút.Chiếc ô tô của Minh Minh được đưa vào gara, cô liền quay người bước vào sảnhchính, đẩy nhẹ cửa và bước vào. “Mọi khi giờ này, mọi người đã bắt đầu làm việc,sao hôm nay lại vắng vẻ thế nhỉ?” Minh hơi thắc mắc, nhưng cô còn việc chưa làmxong, vội vàng đến bàn làm việc của mình.Trên chiếc bàn trắng nhỏ, mọi thứ đều vô cùng ngăn nắp, khác hẳn những gì côthấy tối hôm trước. Bàn tay nhỏ theo thói quen nhấn nút mở máy, nhưng lại vô tìnhchạm phải một mảnh giấy. Là giấy nhớ? Trên mảnh giấy hồng nhỏ chỉ có vẻn vẹnba chữ, là của người lạ. Bảo cô lên sân thượng sao? Lên thì lên, sợ gì chứ. Cô biếtvõ, nên không có gì đáng sợ hết. Minh Minh tự trấn an bản thân, rồi cẩn trọngbước từng bước. Có cái gì đó làm cho cô thấy thú vị, y như được chơi trò chơithám hiểm hồi nhỏ.Cạch.Cánh cửa gỗ sơn màu lục vừa được Hoàng Minh mở ra, cô lập tức bị hai cánh taykéo đi, chỉ nghe bên tai tiếng nổ của pháo giấy. Đôi mắt nhắm chặt giờ mới mở ra,dáo dác nhìn khắp xung quanh. Mọi người đều ở đây. Nhìn thấy sự thắc mắc trongánh mắt cô, một chàng trai vội lên tiếng.- Chúc mừng sinh nhật chị Vũ Hoàng Minh. Đây đều là chủ ý của sếp Đông đấychị. Cảm ơn anh ấy đi.- Sếp Đông ? Là ai, tại sao chị không biết? Mà sao anh ta biết sinh nhật của chịđược?- Là do mọi người nói. Tôi là tổng biên tập mới, cô không biết cũng phải thôi. Tôichính thức ra mắt và bàn kế hoạch này với mọi người khi cô đã về rồi mà.Minh nhìn chăm chăm vào người vừa cất tiếng nói trầm ấm ấy. Sếp mới của cô,đẹp còn hơn những gì Như Nguyệt nói với cô hôm trước. Nhưng có vẻ cái nhìn hơithiếu tế nhị của cô không khiến anh ta quay mặt đi, trái lại còn quay ra nhìn côchằm chằm! Cô vội quay người lại, đối diện với Nguyệt.- Nguyệt, sao không nói với chị?- Là sếp, sếp và mọi người không cho em nói. Nhưng hôm nay là ngày vui của chịmà, chị vui lên một chút đi. Bọn em phải cố lắm mới tạo được đường đi như tròchơi thám hiểm đấy.- Đúng đấy đội trưởng.Đúng rồi, hôm nay là ngày vui của mình, với lại cũng chưa ăn sáng, cứ tự nhiênthôi. Minh Minh giờ mới nở nụ cười như mọi ngày, tự nhiên cùng mọi ngườithưởng thức mùi vị thơm mát của bánh ga tô hương bạc hà mà cô thích.____________________- Cái nhìn của đội trưởng khi nãy làm tôi thấy hơi sợ đấy, Vũ MinhNgồi trên ô tô, vị tổng biên tập trẻ tuổi mở lời trêu chọc cô gái bên cạnh. Mặt côgái đỏ ửng lên, chẳng rõ do ngượng ngập hay do tức giận vì lời bông đùa kia. Látsau, cô mới cất tiếng.- Mà gặp gỡ tác giả cần cả tôi và anh cùng đi sao? Tôi nghĩ anh có thể tự đi mộtmình được.Dương Đông vẫn hướng ánh nhìn về phía trước, nhưng khóe miệng bất chợt nở nụcười. Anh đột nhiên cho xe tăng tốc, rồi quay đầu, phanh xe đột ngột ngay khi vừara ngoại thành, khiến đầu Vũ Minh đập ngay vào cửa kính, sưng vù. Mặc cho MinhMinh la lên đau đớn, Dương Đông vẫn không mảy may quan tâm. Anh nhẹ nhàngcất tiếng nói.- Xuống xe!Vũ Minh vẫn chưa thôi ngơ ngác, còn tưởng anh vì cú chấn động vừa rồi mà đầuóc mất tỉnh táo. Suy nghĩ ban đầu của cô về anh, rõ ràng rất tốt đẹp, anh nhất địnhkhông phải là người nhẫn tâm bỏ mặc cô lại giữa nơi hoang vu hẻo lánh này. Minhquay đầu sang, thôi xuýt xoa, kiên nhẫn hỏi lại.- Anh nói gì thế?- Xuống xe, nghe thấy chưa.- Tổng biên tập, anh định bỏ lại tôi ở cái nơi hoang vu này sao? Anh đùa tôi đấy à?Dương Đông …Minh Minh còn chưa nói hết câu, đã lại bị Dương Đông ngắt lời.- Chẳng phải vừa rồi em nói một mình tôi đi là ổn sao? Vốn dĩ tôi định giúp em ramắt tác giả mới, nhưng giờ thì không cần nữa, tôi đi một mình được rồi. Mauxuống xe đi, sắp muộn rồi. Công ti sẽ tổn thất lớn nếu không xuất bản tác phẩmnày đấy. Nó đang là tác phẩm văn học mạng rất hot…Vừa nghe thấy hai chữ “tổn thất”, Vũ Minh đã lập tức tự động mở cửa xe bước rangoài, hoàn toàn vô thức, trước sự bất ngờ của Đông. Anh cũng không ngạc nhiênlâu, chỉ mỉm cười, nhẫn tâm nói cho Vũ Minh biết sự thật rằng cô đã bị lừa bằngvẻn vẹn từ “ngoan”, rồi cho xe lao vút đi trước sự giận dữ của Minh Minh.- Đồ cà chớn, tôi sẽ không tha cho anh đâu.Vũ Minh bực tức la hét, đuổi theo chiếc xe, rút một chiếc giày cao gót ném theo.Chỉ tiếc, chiếc xe không những không bị thương tích, mà chiếc giày của cô còn bịdòng nước sông nhấn chìm. Cô đành bất đắc dĩ rút nốt chiếc giày còn lại, ném đi.Tít tít. Bạn có tin nhắn.Tiếng chuông tin nhắn do em gái cô nghịch ngợm cài đặt vang lên, giọng nói trongtrẻo của em gái khiến Minh bớt giận đôi chút. Cô rút điện thoại từ chiếc túi xáchnhỏ, xem tin nhắn xong thì nỗi uất ức lại thêm dâng trào. Là tin nhắn của máyngười lạ, nhưng nhìn qua nội dung đã biết là của Dương Đông.“Tôi đã xin phép giám đốc cho em nghỉ làm hôm nay rồi, tận hưởng không khí đi,nhé. Nhớ lưu số tôi vào. Dương Đông”Dù còn khá bực, nhưng cô vẫn bất đắc dĩ phải lưu số Dương Đông vào, chỉ vì anhlà sếp mới.“Nhập tên liên lạc”. Dòng chữ vàng nhấp nháy trước mắt khiến VũMinh chợt nghĩ ra trò đùa mới. Tay cô thoăn thoắt ấn phím.“Tên cà chớn số một”.Hoàn tất xong việc lưu số, Minh Minh cũng hết giận. “Giận nhiều chỉ hại thân”.Minh tự nhủ, rồi cô nhanh chóng tiến đến một quán nước gần đó.- Bà ơi, cho cháu ngồi nghỉ ở đây ...