Danh mục

Số Khổ

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 121.27 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chị Bông đọc xong email của người bạn chỉ cách muối cà pháo ăn liền, lại còn minh họa theo một bát cà pháo dầm nước mắm tỏi ớt trông thật ngon lành hấp dẫn. Suốt hai tuần lễ qua, chị lấy vacation về phố Bolsa, Calif. thăm người nhà, ăn uống thịt thà, tôm cá mỡ màng, nên bỗng thèm món ăn nhà quê dân dã này. Chị lái xe ngay ra chợ mua vài pound cà pháo, ăn đổi món và để giảm cân
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Số Khổ Số KhổChị Bông đọc xong email của người bạn chỉ cách muối cà pháo ăn liền, lại còn minh họatheo một bát cà pháo dầm nước mắm tỏi ớt trông thật ngon lành hấp dẫn.Suốt hai tuần lễ qua, chị lấy vacation về phố Bolsa, Calif. thăm người nhà, ăn uống thịtthà, tôm cá mỡ màng, nên bỗng thèm món ăn nhà quê dân dã này. Chị lái xe ngay ra chợmua vài pound cà pháo, ăn đổi món và để giảm cân..Chị vẫn dùng cái cân ở nhà để kiểmtra trọng lượng của mình, sau chuyến đi chơi Calif, chị đã tăng 2 pounds.Về nhà chị thực hiện như bạn chỉ, xẻ cà ra, ngâm nước muối cho ra bớt chất độc hại thâmđen. Trong khi chờ đợi cà còn ngâm trong chậu, chị Bông pha sẵn một bát nước mắm tỏiớt đậm đà.Món này chỉ ăn với cơm trắng cũng đủ ngon nhớ đời.Khi chị vớt cà ra rửa lại để ngâm nước mắm thì anh Bông đi làm về đến. Nhìn thấy chậucà pháo anh Bông kêu lên:- Em rước cái món Một qủa cà ba thang thuốc này về làm gì ?- Chẳng lẽ mua cà pháo về để nhìn chơi? Ăn đấy, ai không thích thì thôi, đừng độngchạm vào ?đời tử của nhau.- Anh mới hỏi mà em đã đanh đá rồi. Vậy mà em ước ao ở Mỹ có cuộc thi ?vợ hiền? hay?Người phụ nữ dịu dàng? để em tham dự thi thố bản năng.- Em có dữ như cọp cũng chưa bao giờ ăn thịt anh.Anh Bông vội dịu giọng, lấy lòng vợ, cuộc đời anh đã từng trải qua thời đất nước chinhchiến nên bây giờ anh rất sợ ?chiến tranh? dù với mụ đàn bà, vợ anh:- Hình như em còn thích món gì nữa nhỉ? tự dưng anh quên mất..Thấy chồng hỏi sở thích, chị Bông vui vẻ nhanh nhẩu:- Khô cá lù đù.Và tiếp luôn:- Mà phải là khô cá lù đù từ Houston nhé, do ngư dân Việt Nam đánh bắt và chế biếnthành cá khô ngay trên tàu nên chất lượng còn tươi ngon. Khô cá lù đù chiên ăn cơm haycho mấy ông nhậu lai rai với vài lon bia thì không gì bằng . Anh nhắc làm em nhớ là nhàhết rồi, cuối tuần này đi chợ mua thêm mấy paỏdự trữ.Anh Bông chép miệng, ái ngai kết luận:- Em quanh năm suốt tháng phải ăn đói, nhịn thèm vì sợ mập, lại chỉ thích những món?cơ hàn?. Số em chắc là ?Số khổ??- Số khổ !!Chị Bông lập lại và than thở:- Em mà không nhịn ăn thì người em mập như cái lu mái vú hứng nước mưa ở nhà quêrồi. Chỉ riêng nước Mỹ có biết bao nhiêu người số khổ như em, kể cà các tài tử diễn viênhay các cô người mẫu nổi tiếng, kiếm tiền bạc triệu, ai cũng phải ăn kiêng để giữ gìn sứckhỏe và vì lý do thẩm mỹ. Họ phải ăn dĩa sà lách to, ăn trái cây, uống mấy lít nước lã vàđi bộ hay tập thể dục cả giờ mỗi ngày, điều ấy có sung sướng gì đâu. Cô VitoriaBeckham đấy, tiền có thể trải thảm dưới chân, mà có dám ăn uống gì, người gầy gò nhưcon cò hương.- Báo chí Mỹ lịch sự lắm, trông mặt cô ta đanh đá, người thì gầy như con ma đói thế màkhen đẹp, cũng như khen bà đệ nhất phu nhân nước Mỹ Obama diện hợp thời trang, lịchlãm.- Thì họ giàu, họ nổi tiếng nên thiếu gì người xúm vào khen, trở về chuyện ?số khổ? củaem, tuy hình thức ?cơ hàn? nhưng nội dung ?qúy tộc? đấy anh. Cà pháo trắng tươi $2.99một pound, khô cá lù đù không rẻ, ở nơi mình $7 một pound, tương đương với gía thịt bòngon thượng hạng, nhưng hôm em ở phố Bolsa, vào chợ Việt Nam khô cá lù đù gía 8đồng mấy một pound.- Dù giá cả thế nào, cà pháo và cá khô vẫn là món nhà nghèo. Ðã thế thỉnh thoảng em cònthèm?khoai mì, khoai lang nữa chứ. Tội nghiệp !- Hai món khoai quê ấy người Việt Nam nào mà không thèm! bảo đảm trong cuộc đời aicũng đã ăn qua, cho dù là kẻ bần cố nông hay dân cao cấp, lá ngọc cành vàng.- Nhưng sau 1975 Việt Cộng bắt toàn dân ăn độn khoai mì, khoai lang nên anh sợ chođến hết cuộc đời luôn.Anh Bông đi vào phòng tắm thay đồ, chị Bông vừa làm cà pháo vừa nhớ lại những ngàyvừa qua ở Calif. Bố chị đang sống chung với gia đình người anh cả, rồi họ hàng chú, bác,anh chị em họ và bạn bè. Nên hai tuần vẫn chưa thấm vào đâu để chị thăm cho đủ nhữngngười thân.Hết người nọ đến nhà kia mời đến nhà chơi, mời đi ăn nhà hàng. Khu Bolsa có nhà hàngnào ngon, nổi tiếng là chị được chiêu đãi ngay. Rồi lại tụ họp nhau ở nhà ai đó ăn uống?Pot Luck?, mỗi người mang đến một vài món, ăn đủ thứ ngon đến ngao ngán.Chưa hết, một chị bạn còn hớn hở mang đến tặng chị món chả gìo tôm thịt loại đặc biệtdo chính tay chị sản xuất và 2 khay bánh cam lăn mè chiên ròn, góp phần làm cho chịthêm béo mập. Ăn xong hai món này chị vừa thích thú vừa ?ai oán? bạn hiền.Chị đến thăm một chị bạn khác là chị Lan, bạn thân từ khi còn ở Việt Nam, chị Lan cũngnhư nhiều cư dân Bolsa Calif. khác nhất định mời chị Bông đi ăn nhà hàng cho đúngphép xã giao khi tiếp bạn bè ở xa. Chị Bông phải hết lời ?năn nỉ?:- Mấy bữa nay tôi ngán nhà hàng lịch sự qúa trời rồi, chị chiêu đãi tôi món?cơm chỉ đi.Nghe tiếng Calif. người Việt mình có món ?cơm chỉ? mà tôi chưa được ăn bao giờ.Chị Lan ngỡ ngàng nhìn chị Bông, tưởng đang đùa hay thử lòng dạ chị:- Ai lại thế, bạn bè lâu mới gặp nhau chẳng lẽ để bạn ăn món bình dân bụi đời ?Chị Bông mỉm cười, xác nhận:- Chị tưởng tôi mát dây hay dở hơi hả? Vì tôi thích mà, để ...

Tài liệu được xem nhiều: