Tôi vẫn ngồi đây,hướng đôi mắt của mình ra ngoài cửa sổ và ước mong có thể cảm nhận được cái hương vị ấm áp của nắng mai,được nhìn thấy những bông hoa ,cành cây ,ngọn cỏ đang cố vươn vai đón một ngày mới tươi đẹp. thật ra đối với một người bình thương thì đây có lẽ chẳng là gì để mà phải ước ao,nhưng đói với tôi – một người đã,đang và có lẽ suốt khoảng thời gian còn lại của cuộc đời phải sống chìm trong bóng tối thì đó quả thật là một ước mơ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Số phận nghiệt ngãSố phận nghiệt ngãTôi vẫn ngồi đây,hướng đôi mắt của mình ra ngoài cửa sổ và ước mong có thể cảmnhận được cái hương vị ấm áp của nắng mai,được nhìn thấy những bông hoa ,cànhcây ,ngọn cỏ đang cố vươn vai đón một ngày mới tươi đẹp. thật ra đối với mộtngười bình thương thì đây có lẽ chẳng là gì để mà phải ước ao,nhưng đói với tôi –một người đã,đang và có lẽ suốt khoảng thời gian còn lại của cuộc đời phải sốngchìm trong bóng tối thì đó quả thật là một ước mơ “xa xỉ”.Trước kia tôi là một cô bé vô tư,hồn nhiên và hay mơ mộng.Với nước da trắng vàkhuôn mặt ưa nhìn nên trong suốt khoảng thời gian học trung học và phổ thông,tôiluôn là đối tượng nằm trong tầm ngắm của các hot boy của trường.Tôi sinh ratrong một gia đình không mấy khá giỏi ở một vùng quê miền trung đầy nắng vàgió.Tuổi thơ tôi không được sung túc như các bạn cùng trang lứa,không có nhữngque kem cuối tuần,không có nhưng chiếc bánh kem trong những ngày sinhnhật.Nhưng thay vào đó tôi có được một đình hạnh phúc mà bất cứ ai nhìn vàocũng phải trầm trồ,ngưỡng mộ.Dù có vất vả nhọc nhằn, ba mẹ tôi vẫn cố gắng xoaysở để tôi có thể khoác lên mình chiếc áo dài trắng như bao đứa bạn cùng tranglứa.Sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh đó nên tôi đã ý thức được trách nhiệm củamình,trách nhiệm làm chị của hai đứa em,trách nhiệm đỡ đần cha mẹ với vai trò làngười chị cả trong gia đình. Nên đến tận lớp 12 mà tôi vẫn chưa có bạn trai dẫu cónhiều chàng trong trường trồng “cây si “vì tôi. Bước vào cấp ba đồng nghĩa vớiviệc tôi phải xa gia đình,không thể thường xuyên đỡ đàn ba mẹ trong việc đồng án(tôi phải trọ học vì nhà ở quá xa trường).Vậy nên những thời gian rãnh rỗi tôi cóthể lang thang dọc theo những con đường phủ bóng cây xanh.Những lúc ấy tôi haysuy nghĩ vu vơ,nghĩ về ba mẹ,các em,nghĩ về cuộc sống sau này của mình sẽ đi vềđâu?Dẫu ba mẹ tôi chưa nói ra nhưng từ lâu tôi đã đoán được ,lớp 12 là dấu chấmhết cho quãng đường tập của tôi.Cho dù tôi có thi đỗ đại học thì điều kiện của giađình cũng không cho phép tôi bước tiếp,vì phía sau tôi vẫn còn hai đứa em thơ vẫnđang tuổi ăn tuổi học.Nghĩ đến đây tôi lại buồn…Rồi ngày thi tốt nghiệp cũngđến,tôi xa trường ,xa thầy cô, xa bạn bè.Cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp loại khátôi trở về quê,trở về với không khí thanh bình,không ồn ã và nhiều tranh đua củamột làng quê nghèo từ lâu tôi đã yêu dấu.Tôi lại cùng mấy đứa bạn trong làng đibắt cua,bắt cá dưới cái nắng oi ỏi của buổi trưa hè. Rồi một buổi chiều như baobuổi chiều,tôi cùng mẹ chuẩn bị đồ ăn tối thì Hân – con bạn bên nhà qua chơi và rủtôi lên thành phố tìm kế sinh nhai.Với mơ ước một ngày kiếm được thật nhiều tiềnđể có thể giúp ba mẹ đơ vất vả hơn và các em có thể học hành đến nơi đếnchốn.Cầm tay tấm bằng tốt nghiệp cấp 3 loại khá, tôi đã được tuyển vào công tychế biến bánh kẹo.Với đồng lương kiếm được của mình,tháng nào tôi cũng gởi vềquê cho ba mẹ,được cùng ba mẹ chia sẽ gánh nặng, tôi vui lắm.Một cô gái quê vớivẻ đẹp dằm thắm và dễ gần .Tôi luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt của các đồngnghiệp nam,nhưng đối với tôi họ chỉ là những người bạn không hơn không kém.Đểrồi một ngày tôi gặp anh,một người quản lí của bộ phận mà tôi đang làm.Có thểcách nói chuyện thân thiện, sự quan tâm giúp đỡ của anh đã làm tôi xao xuyến.Vóingoại hình như một diễn viên điện ảnh nên anh luôn là ước mơ của các đồngnghiệp nữ trong những ngày cuối tuần. Và một ngày…- Chiều nay em rãnh không Nguyên?- Dạ ???- Em làm gì mà ngạc nhiên thế? Anh muốn hỏi nếu chiều nay em rãnh thì có thểdành cho anh một ít thời gian được không?Mặc dù tôi vô cùng ngạc nhiên và chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng không hiểusao trong lòng tôi lại rộn lên một niềm vui lạ…Thật khó hiểu.Tôi cũng không ngờrằng các đồng nghiệp nữ xung quanh tôi đang bàn tán vào ra và xen lẫn những ánhmắt đố kị trong đó.Buổi chiêu hôm đó,anh đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng. Mà cũng phảithôi,anh là quản lí cho một công ty lớn thì kinh tế của anh tất nhiên cũng khôngphải là nhỏ rồi.- Sao em nhìn anh có vẻ lạ thế? Mặt anh có dính gì à?-À không ! Tôi giật bén mình..- Mà anh vẫn chưa nói lí do vì sao anh đưa em đến đây?-Ừ! anh xin lỗi, anh quên mất..Rồi anh nở một nụ cười thật hiền,có lẽ là thay cholời chụt lỗi chăng? Nhưng cũng chính nụ cười đó đã nhiều lần làm tôi khó thở vàchính lúc này đay cũng thế.-Thật ra hôm nay là sinh nhật anh, và anh muốn đón nó cùng với em.Em đồng ýchứ?Và anh lại cười, trong khi đó tôi lại càng ngạc nhiên hơn và không hiểu là chuyệngì đang xảy ra nữa.-Sao anh lại muốn đón sinh nhật cùng em?Thế anh chưa có bạn gái à?Anh không nói gì và tôi nghĩ rằng mình cũng không nên hỏi.Buổi tối sinh nhật trôiqua như thế,anh một mực đòi đưa tôi về trong khi tôi đã cố từ chối.Nhưng khônghiểu sao tôi luôn không làm chủ được suy nghĩ của mình mỗi khi đứng trướcanh.Và tôi đâu hay biết rằng chính sự thiếu quyết đoán này lại đem đến cho tôinhững hạnh phúc và cả những khổ đau về sau.Chiếc Airblack đen của anh chậm chậm ...