SỞ THỊ XUÂN THUTác giả: Ninh Trí ViễnPhần 14: Thái Bình Triển giaSở Danh Đường ngồi trong xe ngựa, khẽ vén rèm cửa, nhìn con đường quen thuộc mà không khỏi thở dài một tiếng.Cuối cùng cũng có thể rời khỏi Bình Nguyên Thành, vì ngày này, ông đã chờ đợi trọn vẹn mười năm.Lúc này trời chạng vạng sáng, nhưng hai bên đường đã có một ít dân chúng lẳng lặng nhìn đoàn xe của thái thú đại nhân đi qua. Trong khoảng thời gian Sở Danh Đường nhậm chức thái thú, ông thưởng phạt phân minh, cai quản...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SỞ THỊ XUÂN THU Phần 14 SỞ THỊ XUÂN THU Tác giả: Ninh Trí Viễn Phần 14: Thái Bình Triển giaSở Danh Đường ngồi trong xe ngựa, khẽ vén rèm cửa, nhìn con đường quen thuộcmà không khỏi thở dài một tiếng.Cuối cùng cũng có thể rời khỏi Bình Nguyên Thành, vì ngày này, ông đã chờ đợitrọn vẹn mười năm.Lúc này trời chạng vạng sáng, nhưng hai bên đường đã có một ít dân chúng lẳnglặng nhìn đoàn xe của thái thú đại nhân đi qua. Trong khoảng thời gian Sở DanhĐường nhậm chức thái thú, ông thưởng phạt phân minh, cai quản việc lớn việcnhỏ đâu ra đó, Bình Nguyên Thành ngày càng thịnh vượng, bách tính trong thànhlà người cảm thụ việc này sâu xa nhất. Nghe nói thái thú đại nhân bị triệu hồi kinh,đa số đều không muốn nh ưng cũng không có cách nào khác, chỉ chốc lát sau,người người tụ lại càng đông, đông mà không loạn, trật tự đâu ra đó.Khi đoàn xe tới cửa thành, bá quan trong Bình Nguyên quận đã chờ sẵn ở đây. SởDanh Đường xuống xe ngựa, cùng với Thái Thú kế nhiệm Ninh Phương Khiêm vàmấy quan viên hàn huyên thăm hỏi. Con gái của Ninh Phương Khiêm đã đính hônvới Sở Hiên, vốn chỉ chờ sau khi Sở Danh Đường từ đại doanh trở về liền thànhthân, nào ngờ Sở Danh Đường lại bị triệu hồi kinh nhanh như vậy, việc này khôngthể nào làm khác hơn là dời lại ngày thành thân, chờ Sở Danh Đường tới kinhthành ổn định rồi mới định ngày cho hai trẻ.Sở Danh Đường và Ninh Phương Khiêm là bằng hữu nhiều năm, lại sắp trở thànhthông gia, cho nên những lời khách sáo ít đi rất nhiều, Sở Danh Đường nhắn nhủNinh Phương Khiêm một số việc xong liền chắp tay chào bá quan cùng bách tính,rồi một lần nữa lên xe ngựa. Vì sự an toàn của Sở Danh Đường, Ninh PhươngKhiêm điều ba nghìn quân sĩ từ Bình Nguyên đại doanh cùng với hai ngàn giatướng của Sở phủ lên đường.Theo tính tình của Sở Danh Đường, ông không muốn làm phiền các quan phủ trênđường đi. Nhưng Sở thái úy thượng kinh nhậm chức, các quận phủ trên đường đisao dám bê trễ, sớm đã hỏi thăm rõ ràng hành trình của thái úy đại nhân, Sở DanhĐường đến nơi nào là quan viên địa phương ra mười dặm đón chào. Sở DanhĐường cũng không thể không nể mặt mũi các quan viên địa phương, đành phảitiếp nhận sự đón tiếp của họ.Sở Danh Đường nghĩ lại, thánh chỉ của hoàng thượng vốn thôi thúc ông sớm ngàyly khai Nam tuyến đại doanh, nhưng không nói rõ bao giờ phải đến kinh thành,hơn nữa nếu ông vào triều làm quan, có thể hiểu rõ các quan viên địa phương hơnmột chút cũng tốt. Vì vậy Sở Danh Đường trì hoãn cuộc hành trình chậm lại, mộtmặt quan sát dân tình, một mặt lắng nghe, ngầm nhận xét về các quan lại địaphương.Sở Danh Đường bận việc xã giao, Sở Tranh cảm thấy phiền muộn không gì sánhđược, tính ra đây là lần đầu tiên hắn được đi xa trong thế giới này, rất muốn rangoài để mở mang đầu óc. Nhưng hết lần này tới lần khác, do Sở phu nhân có bàihọc từ lần trước, nên quản hắn cực kỳ nghiêm ngặt, cả ngày đốc thúc Sở Tranhđọc sách viết văn.Nói đến viết văn Sở Tranh đã cảm thấy đau đầu, thời đại này ưa chuộng văn xuôi,nhấn mạnh về cấu trúc câu và cách đối ngẫu. Cấu trúc đại đa số được dùng là tứlục cú thức, tức là câu bốn chữ đối câu bốn chữ, câu sáu câu chữ đối câu sáu chữ ,thường phải đối bằng trắc và dùng điển cố rất hà khắc. Hành văn nhấn mạnh vàoviệc dùng câu văn hoa lệ, từ ngữ thường hay được sử dụng là những từ tả màu sắc,vàng ngọc, linh cầm, kỳ thú, hoa thơm, cây c ỏ vân vân... hình thức câu văn chỉnhtề, câu từ song song để thích hợp với nhu cầu của cấu trúc câu tứ lục, thườngthường phải tách từ, như Dương đắc ý nói thành Dương ý, Chung Tử Kỳ nóithành Chung Kỳ.Sở phu nhân ngưỡng mộ các danh gia viết các tác phẩm văn xuôi có lối hành vănnhiều ẩn dụ, ví von chồng chéo trong bài viết, điều đó không chỉ làm cho vănchương cồng kềnh, hơn nữa còn làm cho nội dung mịt mờ và khó hiểu, khiến SởTranh như đang đọc chữ tượng hình vậy. Hắn vốn là một sinh viên khoa học tựnhiên, không hiểu rành về văn học, đối với cái loại văn đối ngẫu gì gì đó càngchưa nghe bao giờ, cao lắm cũng chỉ biết một số thơ từ thuộc triều Đường, Tốngmà thôi, những bài thơ từ văn xuôi ở thế giới trước được coi là tuyệt thế, lại khôngngờ lại vô dụng ở thế giới này. Sở Tranh rủa thầm tay tác giả viết truyện Tầm TầnKý, thế nào lại cho tên Hạng Thiếu Long chỉ dựa vào vài ba câu thơ mèo quào đãkhiến mọi người coi hắn như sao đế vương, còn Sở Tranh hắn thỉnh thoảng lộ ranửa câu, một chữ thì đã bị Sở phu nhân nhéo lỗ tai răn dạy, nói cái gì là từ khôngđạt ý, đối cũng không khéo vân vân và vân vân...Hắn thật hy vọng có thể đầu thai vào thời Đại Đường, hắn biết một ít thơ từ triềuĐại Tống còn có thể ứng dụng ngay tức thì mà không cần phải học lại từ đầu nhưbây giờ. Hắn lại càng đau khổ hơn khi biết rõ những thứ đang học là lạc hậu, đã bịđào thải, nhưng không học thì không xong.Sở Tranh thực sự chịu hết thấu. Sở phu nhân mỗi ngày sau giờ ngọ đều phải nghỉngơi chốc l ...