SỞ THỊ XUÂN THUTác giả: Ninh Trí ViễnPhần 15: Trở về kinh thànhSở Hiên nghe Triển Phong Lâu gọi Triệu Kỳ là Triệu cô nương, biết Triệu Kỳ có ý giấu thân phận, cũng không tiện nói ra, bèn chắp tay nói: - Triệu cô nương, đã lâu không gặp.Triệu Kỳ gượng cười rồi cũng không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại. Bên kia Triệu Mẫn đã đi tới, nhìn Sở Hiên một lát rồi nói:- Ngươi chính là người mà Kỳ tỷ vẫn luôn nhắc tới sao?Sở Nguyên và Sở Tranh miệng há hốc, chút nữa không kìm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SỞ THỊ XUÂN THU Phần 15 SỞ THỊ XUÂN THU Tác giả: Ninh Trí Viễn Phần 15: Trở về kinh thànhSở Hiên nghe Triển Phong Lâu gọi Triệu Kỳ l à Triệu cô nương, biết Triệu Kỳ có ýgiấu thân phận, cũng không tiện nói ra, bèn chắp tay nói: - Triệu cô nương, đã lâukhông gặp.Triệu Kỳ gượng cười rồi cũng không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại. Bên kia TriệuMẫn đã đi tới, nhìn Sở Hiên một lát rồi nói:- Ngươi chính là người mà Kỳ tỷ vẫn luôn nhắc tới sao?Sở Nguyên và Sở Tranh miệng há hốc, chút nữa không kìm được bật cười thànhtiếng, lời của tiểu cô nương này thật làm người ta khó xử mà.Sở Hiên và Triệu Kỳ nghe vậy đều đỏ bừng mặt, Triệu Kỳ lay nhẹ tay áo TriệuMẫn nói nhỏ:- Mẫn muội, muội nói linh tinh gì đấy.Sở Hiên ho khan một tiếng, nhìn Triệu Kỳ cất tiếng hỏi:- Vị cô nương này là…?Triệu Kỳ còn đang nhìn Triệu Mẫn có chút do dự thì đã nghe Triệu Mẫn đáp lời:- Bản cô nương chính là đường muội của Kỳ tỷ, ngươi có thể gọi ta là Mẫn cônương.Sở Hiên theo phản xạ liền chắp tay nói:- Mẫn cô nương…Hắn vừa nói nửa chừng chợt cứng lưỡi, cô nương này là đường muội của TriệuKỳ, vậy chẳng phải là nữ nhi của đương kim hoàng thượng sao?Sở Nguyên và Sở Tranh cũng trố mắt ra nhìn, bọn họ biết đương kim hoàngthượng và Xương Bình vương giống nhau, đều chỉ có một nam một nữ, không ngờMẫn công chúa lại khơi khơi xuất hiện tại Thái Bình phủ nhỏ nhoi này.Sở Tranh thầm nghĩ, chẳng trách lúc mình nhìn thấy nữ tử này trong lòng phátlạnh, vừa có phận cành vàng lá ngọc, lại có võ công cao thâm, quả nhiên khôngphải là một người có thể chọc vào, vô cùng nguy hiểm.Triển Phong Lâu đứng bên cạnh không hiểu bọn họ nói chuyện gì, ông ta chỉ nhìnra Sở gia huynh đệ cùng Triệu gia tỉ muội có quen biết, cảm thấy bắt được cọngrơm cứu mạng, vội vàng đến bên Triệu Kỳ, nhìn sang Sở Hiên hành lễ nói:- Đại công tử, vừa rồi tiểu nhi có chút đường đột đắc tội với mấy vị, đại nhân ngàikhông chấp với tiểu nhân, mong công tử nể mặt Triệu cô n ương mà tha cho tiểunhi.Triệu Kỳ quay sang Sở Hiên hỏi:- Có chuyện gì vậy?Sở Hiên đem chuyện vừa rồi nói ra một lượt. Triển Phong Lâu nghe xong tối sầmmặt, thầm mắng nhi tử th ường ngày cũng khéo đối nhân xử thế, hôm nay thế nàolại hồ đồ đến vậy. Phải biết rằng, những người không coi Triển phủ ra gì thì ắt hẳnphải có địa vị bất phàm, xem ra tất cả lỗi lầm đều do Triển gia gây ra, gia tộc củaSở phu nhân tại Triệu quốc địa vị cao vời vợi, mấy người này mà có ý không tốtthì Triệu gia chắc chắn xong đời. Nghĩ đến đấy Triển Phong Lâu mồ hôi lạnh chảyròng ròng, chỉ biết nhìn Triệu Kỳ với ánh mắt cầu khẩn.Sở Nguyên bên cạnh đột nhiên vỗ đùi kêu lên:- Hóa ra Triển công tử vốn mời quận…Kỳ cô nương và Mẫn cô nương tới đây, saokhông nói sớm, nếu không chúng ta đã lập tức ly khai rồi.Triệu Kỳ mặt đỏ lên, lén nhìn Sở Hiên một chút rồi nói:- Ta cùng với Triển công tử cũng chỉ gặp qua mấy lần, lần này ta cùng với Mẫnmuội phụng mệnh sư phụ ra ngoài du ngoạn mới đi ngang qua đây, vừa lúc ởngoài thành gặp Triển công tử, liền được mời đến Triển phủ làm khách. Mẫn muộilần đầu tiên ra khỏi thành, muội ấy được nuông chiều từ bé, ta nghĩ ở lại Triển phủvẫn tốt hơn là vào khách sạn bình dân cho nên mới cùng đến đây.Triệu Kỳ dường như vẫn chưa nhìn ra ý đồ đen tối của Triển Trọng Mưu, nói tiếp:- Việc này coi như do ta mà ra, Triển công tử đã bị đánh thành như vậy, ta nghĩmọi người cũng nên bỏ qua mọi chuyện.Sở Hiên cười nói:- Kỳ… cô nương có lời, Sở Hiên sao dám không nghe.Triển Phong Lâu vừa nghe xong liền thở ph ào nhẹ nhõm, cảm thấy người nhưnhũn ra, giờ mới phát hiện ra lưng áo đã ướt đẫm.Sở Hiên nhìn Triệu Mẫn, trong lòng thấy khó xử, nếu đã biết nàng ta là đươngtriều công chúa, thì phải bẩm báo với phụ thân, không thể để nàng ta ở lại Triểnphủ mà không lý đến. Vì vậy hắn nhẹ giọng nói:- Kỳ cô nương, gia phụ cũng thường nhắc tới cô, không ngờ hôm nay có cơ hộigặp mặt. Chính ra gia phụ phải đến đây tiếp chuyện, nh ưng nghĩ ở đây nhiềungười không tiện, không bằng đi vào trong phủ đàm đạo.Nói xong nhìn sang Triển Phong Lâu nói:- Triển tiên sinh, lệnh công tử thương thế không nhẹ, còn không mau trị liệu, Triệucô nương cùng ta là người quen cũ, còn muốn hàn huyên chút chuyện xưa.Triển Phong Lâu cuối cùng cũng nghe ra điều khác lạ, vội vàng nói rằng:- Đại công tử nói phải, thảo dân xin cáo từ.Chờ người Triển phủ đi xa, bọn gia t ướng Sở gia mới chạy lại. Lý Thành vô cùngbực tức mắng mỏ một hồi, sau đó điều mấy chiếc xe ngựa tới, mời Triệu gia tỷmuội và Sở gia huynh đệ lên xe quay về phủ.Triệu Mẫn dường như có chút hứng thú với Sở Tranh, cũng không quản hắn cómuốn hay không đã kéo hắn lên cùng xe, dọc đường đi hỏi cái này cái kia làm SởTranh cảm thấy vô cùng nhức đầu.Sở Tranh vừa bước vào phủ, không khỏi âm thầm kêu khổ, chỉ thấy Sở phu nhânđã nghiêm mặt ngồi ở đó rồi.May là Sở phu nhân thấy Triệu Kỳ và Triệu Mẫn theo sau, vội đứng dậy đón chào.Sở Hiên thấy vậy bước tới nói nhỏ vào tai Sở phu nhân mấy câu, Sở phu nhânnghe xong biến sắc, tiến lên hành lễ với Triệu Mẫn, Sở Tranh liền nhân cơ hội nàytrốn đi.Sở Danh Đường nhận được bẩm báo cũng vội tới, vừa vào nhà liền trừng mắt nhìnSở Hiên. Hắn thật sự đau đầu với Triệu Kỳ, không biết n àng xem trọng Sở Hiên ởđiểm nào, hôm nay lại rước tới một công chúa còn phiền phức hơn, chung quycũng đều do đứa con lớn quý tử này gây ra chuyện.Sở Tranh đang chuẩn bị trở về phòng, đi ngang qua thủy đình thì thấy Ngô AnNhiên đang đi đi lại lại, dáng vẻ phiền muộn. Sở Tranh thấy vậy cũng không trêuchọc nữa, cúi đầu coi như không thấy định đi tiếp.Chợt có tiếng gọi :- Tranh nhi, ngươi qua đây.Sở Tranh không ngờ Ngô An Nhiên lại chủ động gọi mình lại.Hắn không còn cách nào khác, đành tiến về phía Ngô An Nhiên:- Sư phụ, người có chuyện gì vậy, lẽ nào tiểu sư ...