Danh mục

SỞ THỊ XUÂN THU Phần 4

Số trang: 23      Loại file: pdf      Dung lượng: 0.00 B      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

SỞ THỊ XUÂN THU Tác giả: Ninh Trí Viễn Phần 4: Mưa gió trong kinh thànhTại kinh đô Bắc Triệu, trong hoàng cung.Trong ngự thư phòng, Triệu vương day day đôi mắt liếc nhìn tấu chương chất cao như núi bên trái, mệt mỏi thở dài.- Hoàng thượng, trời đã khuya, hoàng thượng hãy dùng chút gì đi đã.Một quý phụ sang trọng bước tới gần Triệu vương nói.Triệu vương trong lòng cảm động, đáp lời:- Lâm ái phi, nàng cũng khổ cực quá rồi, cùng trẫm ăn một chút đi.Lâm quý phi do dự nói:- Cái này sợ rằng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SỞ THỊ XUÂN THU Phần 4 SỞ THỊ XUÂN THU Tác giả: Ninh Trí Viễn Phần 4: Mưa gió trong kinh thànhTại kinh đô Bắc Triệu, trong hoàng cung.Trong ngự thư phòng, Triệu vương day day đôi mắt liếc nhìn tấu chương chất cao nhưnúi bên trái, mệt mỏi thở dài.- Hoàng thượng, trời đã khuya, hoàng thượng hãy dùng chút gì đi đã.Một quý phụ sang trọng bước tới gần Triệu vương nói.Triệu vương trong lòng cảm động, đáp lời:- Lâm ái phi, nàng cũng khổ cực quá rồi, cùng trẫm ăn một chút đi.Lâm quý phi do dự nói:- Cái này sợ rằng không hợp với lễ nghi cho lắm.Triệu vương quơ quơ tay nói:- Nơi đây chỉ có ta và nàng, còn lo ngại gì tới lễ chế chứ. Lễ chế có quy định Hậu cungkhông thể tham dự vào triều chính, nhưng nếu mấy năm qua không có Quý phi giúp đỡthì trẫm đã sớm suy sụp rồi.Lâm quý phi không dám tiếp tục từ chối, ngồi xuống bên cạnh.Triệu vương ăn được vài miếng đột nhiên lên tiếng hỏi:- Quý phi, nàng thấy trẫm có phải là một hoàng đế tốt không?Lâm quý phi cả kinh, tay thoáng run lên khiến thìa canh chút nữa đổ ra ngoài, vội nói:- Hoàng thượng anh minh thần võ…Triệu vương cười cười nói:- Quý phi, nàng không cần phải hoảng hốt. Trẫm chỉ nhất thời cảm khái, nàng cũngkhông cần học đám triều thần kia ca tụng công đức của trẫm. Trong các thời hoàng đế tớinay thì đây là vị trí dễ làm nhất mà cũng là vị trí khó làm nhất. Nói một cách đơn giản,làm một hôn quân thì rất dễ dàng nhưng để làm một hoàng đế tốt thì cực khó. Trẫm biếtrất rõ mình hoàn toàn có thể biết được căn bệnh trong triều chính nằm ở đâu, nhưng đểgiải quyết nó thì lại hữu tâm vô lực, vì vậy ta không thể tính là một hoàng đế tốt được.Triệu vương thở dài:- Hoàng vị của trẫm trong lịch đại hoàng đế bản triều từ trước tới giờ là nhẹ nhàng nhất.Tiên đế thưở sinh thời có hai người con nhưng Xương Bình Vương không bao giờ tranhđua với trẫm. Vì vậy, trẫm từ nhỏ đã lập lời thề sẽ làm một vị quân vương hiền minh,nhất thống thiên hạ. Nhưng đến khi ngồi trên bảo tọa này thì mới biết mọi việc không hềdễ dàng. Chỉ tính những việc bên trong bên ngoài triều đình cũng đủ khiến trẫm phải đauđầu. Canh ba mới ngủ, canh năm phải lên triều khiến trẫm không có lấy một ngày nhànrỗi. Trẫm thật sự ngưỡng mộ Xương Bình Vương, vô tư vô lự, tiêu diêu tự tại, sốngnhững ngày tháng giông như thần tiên.Lâm quý phi dè dặt nói:- Hoàng thượng, có nhiều việc ngài có thể giao cho đại thần xử lý mà.Triệu vương hừ một tiếng nói:- Đám đại thần kia ai cũng có tư tâm, người nào cũng đều không đáng tin cậy hết.Lâm quý phi như biết mình đã phạm vào cấm kỵ, không dám lên tiếng khiến không khítrong phòng nhất thời rơi vào trầm lặng.Triệu vương đột nhiên hỏi:- Danh Đường tại Bình Nguyên quận có tốt không?Lâm quý phi kinh hãi đáp:- Hoàng thượng…- Trẫm biết nàng với Danh Đường thường xuyên thư từ qua lại.Triệu vương thở dài:- Hai năm qua trẫm với hắn càng ngày càng xa cách, chẳng lẽ hắn trách trẫm vì saokhông đưa hắn vào triều sao?Lâm quý phi vội rời chỗ quỳ xuống nói:- Hoàng thượng minh giám, gia huynh t uyệt không có ý như vậy.Tiệu vương đưa tay đỡ Lâm quý phi đứng dậy nói:- Trẫm cũng tin Danh Đường không phải là loại người này. Hoặc giả có lẽ giữa vua tôi cósự khác biệt, cộng thêm việc Sở gia đưa hắn đi xa vạn dặm để nhậm chức khiến cho hắnlâu ngày tích tụ tức giận. Lại cón có Quách Hoài ở phương Bắc mỗi ngày liên tục đều gởitấu chương sàm tấu khiến cho cái cảm giác khi xưa ba người chúng ta ở kinh thành hàngđêm cầm đuốc chỉ thiên hạ không còn. Đúng rồi, các ngươi ba người hình như còn làcùng quê quán, đúng không?Lâm quý phi trả lời:- Dạ phải, ba người chúng thần cùng ở tại một thôn.Triệu vương cười lớn, nhớ lại:- Lúc trẫm đăng cơ, năm đó Văn Võ trạng nguyên chính là Danh Đường và Quách Hoài,hơn nữa thánh tích còn vượt xa những người cùng thi. Hai người lại còn là đồng hươngvới nhau khiến cho ta không khỏi thấy kỳ lạ với bọn họ. Vì vậy ta đã cùng Tào tổng quảnlén ra khỏi cung, tại một tửu quán nhỏ t ìm gặp và bắt chuyện với bọn họ. Danh Đường vàQuách Hoài đều là người hào sảng, chỉ nói chuyện vài câu đã cùng với trẫm uống rượubàn chuyện thiên hạ. Hai người này đúng là kỳ tài khó gặp, chỉ là rượu tại quán kia thậtsự quá khó uống khiến trẫm chỉ còn cách sai Tào tổng quản phi ngựa về cung lấy cốngphẩm mang ra uống.Lâm quý phi cười cười. Chuyện này nàng cũng đã từng nghe Danh Đường nhắc qua.Triệu vương nói tiếp:- Quách Hoài sau khi uống rượu cống phẩm xong thì liền ôm hết vào người, chết sốngcũng không đưa cho Danh Đường, khiến Danh Đường nổi nóng suýt nữa là đánh nhauđến cuối cùng trẫm phải đáp ứng tặng hai người mỗi người một bình thì mọi chuyện mớiêm xuôi. Nói thật tửu lượng hai người này kém trẫm quá xa. Chỉ uống một lúc mà DanhĐường đã say, ban đầu chỉ nói sơ sơ về triều chính. Nào ngờ chỉ nói mấy câu thì hắn bắtđầu mắng luôn cả trẫm, nói trẫm nào là hô ...

Tài liệu được xem nhiều: