Danh mục

SỞ THỊ XUÂN THU Phần 5

Số trang: 55      Loại file: pdf      Dung lượng: 202.57 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 6 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

SỞ THỊ XUÂN THUTác giả: Ninh Trí ViễnPhần 5: Nhận tổ quy tông- Hiện tại đã đến đâu rồi?Sở Lâm khẽ vén rèm cửa xe lên, hỏi thái giám đi bên cạnh.Tiểu thái giám cung kính đáp:- Quý phi nương nương, chúng ta sắp tới phía bên ngoài Bình Nguyên thành rồi.Sở Lâm gật đầu, buông rèm, tâm tình có chút kích động. Người ta hay nói, về đến quê hương thì thường cảm khái, Bình Nguyên thành mặc dù không phải là quê nhà của bà ta, nhưng lại là nơi mà mẫu thân và đại ca đang sống....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SỞ THỊ XUÂN THU Phần 5 SỞ THỊ XUÂN THU Tác giả: Ninh Trí Viễn Phần 5: Nhận tổ quy tông- Hiện tại đã đến đâu rồi?Sở Lâm khẽ vén rèm cửa xe lên, hỏi thái giám đi bên cạnh.Tiểu thái giám cung kính đáp:- Quý phi nương nương, chúng ta sắp tới phía bên ngoài Bình Nguyên thành rồi.Sở Lâm gật đầu, buông rèm, tâm tình có chút kích động. Người ta hay nói, về đếnquê hương thì thường cảm khái, Bình Nguyên thành mặc dù không phải là quê nhàcủa bà ta, nhưng lại là nơi mà mẫu thân và đại ca đang sống. Từ khi đại ca li khaikinh thành, họ đã năm năm rồi không gặp nhau.Lần này rời kinh về thăm người thân, Sở Lâm cũng không có làm cái gì to tát cả.Ngoại trừ phải đến hành cung của hoàng hậu để chào từ biệt ra, bà ta cũng chẳngcó nói chuyện với ai về việc này cả, cho dù có muốn nói cũng chẳng có ai, đámTần phi này đều coi bà ta như một cái đinh trong mắt, gai trong thịt, luôn quy choSở Lâm cái tội dụ dỗ độc chiếm hoàng thượng, ngay cả hoàng hậu cũng vẻ ngoàithì băng lãnh, vẻ trong thì thù ghét bà ta. Khi Sở Lâm đến bái kiến hoàng hầu đểchào từ biệt, hoàng hậu chỉ trả lời qua quit:- Hoàng thượng nếu đã đồng ý, còn tới báo ta làm gì?Sở Lâm cũng không muốn cùng hoàng hậu nói nhiều, sau khi thi lễ xong liền xoayngười ly khai.Mỗi lần gặp hoàng hậu, Sở Lâm đều nắm chặt đôi bàn tay, rất sợ mình khôngkhống chế được sẽ làm ra điều gì đó thất lễ. Nhiều năm đã trôi qua, nhưng nhữngcơn ác mộng vẫn thường xuyên quay về lúc nửa đêm, càng nghĩ đến hài tử cònchưa kịp ra đời, Sở Lâm khóc máu chảy ngược vào lòng, đau đớn không thôi. Nữnhân độc ác này, dùng một chén canh hoa quế hại chết đứa con trong bụng mình,còn xuýt nữa lấy luôn cái mạng của mình khiến cả hai mẹ con đều chết oan uổng.Sở Lâm biết mình hiện tại còn không đủ lực lượng để đối phó với ả, không nói đếnđám đại thần đứng sau lưng ả ta, mà ngay cả Triệu vương cũng không cho phép bàta có hành vi quá khích gì. Sở Lâm chỉ có thể âm thầm chờ đợi, tin t ưởng sẽ cómột ngày bà ta có thể vì con mà báo thù.Đi tiếp chừng nửa canh giờ nữa, rốt cục đã tới dưới Bình Nguyên thành. Sở DanhĐường dẫn đầu chúng quan viên Bình Nguyên quận đã sớm đứng đó chờ.Nán lại tại cửa thành một chút, đoàn người của Sở Lâm liền trực tiếp đi về h ướngSở phủ. Vừa vào cửa, Sở lão phu nhân dẫn nội quyến Sở phủ tiến lên hành lễ:- Tham kiến Quý phi nương nương!Sở Lâm vội bước nhanh về phía trước, hai tay nâng Sở lão phu nhân lên. Ngườivừa đứng dậy, lệ đã tràn mi, Sở lão phu nhân run run khẽ vuốt lên má của Sở Lâm,nghẹn ngào nói:- Lâm Nhi, thật khổ cho con.Sở Lâm cũng không trả lời, vùi đầu vào trong lòng Sở lão phu nhân mà khóc, tựahồ muốn phát tiết toàn bộ hết thảy mọi oan ức tủi nhục ra ngoài. Sở phu nhânđứng ở bên cạnh cũng yên lặng khóc theo.Một lúc sau, Sở Lâm mới ngừng khóc, hướng mọi người nói:- Đều là người nhà cả, không cân đa lễ, tất cả đứng lên đi.Sở Danh Đường đứng bên cạnh nói:- Có gì vào nhà nói tiếp, cả đám người đứng ngoài cửa khóc than cũng không haylắm.Vào phòng bên trong nội phủ, từng người đều ngồi vào chỗ của mình, Sở phunhân vội kêu mấy đứa con:- Mau tới bái kiến Quý phi nương nương.Thương tích trên mông của Sở Hiên và Sở Nguyên vốn còn chưa lành hẳn, vừanghe mẹ bảo quỳ lạy, lòng không khỏi thầm kêu khổ.May mà Sở Lâm không muốn làm khó bọn họ, liền nói:- Đã vào tới nội phủ rồi, mọi người đều là thân thích, không cần chú ý tiểu tiết.Nhìn đám cháu một lúc, Sở Lâm cười nói:- Để cô cô đoán một chút, đây hẳn là lão đại Sở Hiên, cháu là Sở Nguyên, hai côbé này là Sở Hân, Sở Thiến, còn đây là Sở Tranh phải không?Sở Lâm hướng Sở Tranh vẫy vẫy bàn tay, Sở Tranh liền bước qua đó, Sở Lâmngắm nhìn cháu một lát, viền mắt bỗng dưng đỏ lên, lệ chảy ròng ròng xuống má.Sở Tranh ù ù cạc cạc đứng ngây người nhìn, không hiểu vì sao nữ nhân phong tháiung dung, đẹp đẽ và quý phái này vừa nói cười xong đã khóc ròng ngay được.Sở lão phu nhân trong lòng đều hiểu, Sở Lâm đang nhìn cháu mà nghĩ tới đứa concòn chưa ra khỏi bụng mẹ của mình. Ngày đó, Sở phu nhân và Sở Lâm hầu nhưmang thai cùng một thời gian, đối với Sở Lâm là đứa con đầu nên vô cùng thậntrọng, Sở phu nhân đã từng sinh ra mấy đứa con nên cũng có chút kinh nghiệm,thường xuyên vào cung chiếu cố Sở Lâm. Sau khi Sở Danh Đường nhậm chứcThái thú Bình Nguyên quận, Sở phu nhân cũng theo phu quân đến nơi này, SởLâm ở trong cung liền bị kẻ khác hạ độc, người mặc dù còn sống, nhưng lại khôngthể bảo trụ được thai nhi trong bụng.Sở phu nhân vội vàng khuyên nhủ:- Nương nương đừng thương tâm quá độ, người cứ coi Tiểu Ngũ chính là con ruộtmình đó.Sở Lâm lau lệ nói:- Ta không sao, tẩu tử không cần lo lắng.Bà ta vừa cười với Sở Tranh vừa nói:- Lần trước mẹ ngươi mang ngươi trở lại kinh thành thì ngươi mới còn bi bô tậpnói, hiện tại đã lớn tướng rồi. Thời gian trôi thật mau a.Sở lão phu nhân than thở:- Lâm Nhi ngươi không biết, đứa bé này vừa mới bị bệnh rất nặng, nay đã đỡ hơnrồi, nhưng vẫn còn chưa có khỏi hẳn.Sở Lâm vội hỏi chuyện gì đã xảy ra, Sở lão phu nhân đem việc Sở Tranh làm saobị thương rồi được trị liệu thế nào đều kể ra hết. Sở Lâm càng nghĩ càng sợ khôngngớt, liền sai cung nữ tùy tùng lấy một ít tài vật nhờ Sở Danh Đường đưa cho vịNgô thần y kia, với danh nghĩa là ban thưởng.Lúc này Ngô An Nhiên đang ở trên một ngọn núi cao ở phía Đông thành BìnhNguyên, còn chưa dám quay về vì sợ vị Thái thần y kia vẫn còn đang chờ ở Sởphủ. Ngô An Nhiên nghĩ thế nào cũng không thông, mình tung hoành giang hồnhiều năm như vậy, bỗng nhiên lại thành một vị “Ngô thần y” gì đó ở nơi này, nếunhư đám võ lâm nhân sĩ của Nam Tề mà nghe được, sợ rằng mỗi người đều cườiđến rụng răng. Bất quá trong họa có phúc, nếu không nh ư thế thì mình làm sao cóthể tìm được một đệ tử kỳ tài, trời sinh Nhâm Đốc nhị mạch tương thông như SởTr ...

Tài liệu được xem nhiều: