Danh mục

SỞ THỊ XUÂN THU Phần 7

Số trang: 32      Loại file: pdf      Dung lượng: 143.58 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

SỞ THỊ XUÂN THUTác giả: Ninh Trí ViễnPhần 7: Ân đền oán trảTrời vừa mờ sáng, Sở Tranh đã chuẩn bị tốt quần áo và đồ dùng, gói thành một bao nhỏ, để một phong thư lên chăn rồi len lén bỏ trốn ra khỏi phủ.Sở Tranh vừa tới đầu ngõ thì đã thấy thiếu niên kia đang đứng đợi. Trời sang sớm đầu xuân có chút lạnh, quần áo thiếu niên lại mỏng khiến hắn không ngừng run lên cầm cập.Thấy Sở Tranh tới, thiếu niên như trút được gánh nặng, vội vàng tiến tới:- Thiếu gia, ngài đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SỞ THỊ XUÂN THU Phần 7 SỞ THỊ XUÂN THU Tác giả: Ninh Trí Viễn Phần 7: Ân đền oán trảTrời vừa mờ sáng, Sở Tranh đã chuẩn bị tốt quần áo và đồ dùng, gói thành mộtbao nhỏ, để một phong thư lên chăn rồi len lén bỏ trốn ra khỏi phủ.Sở Tranh vừa tới đầu ngõ thì đã thấy thiếu niên kia đang đứng đợi. Trời sang sớmđầu xuân có chút lạnh, quần áo thiếu niên lại mỏng khiến hắn không ngừng run lêncầm cập.Thấy Sở Tranh tới, thiếu niên như trút được gánh nặng, vội vàng tiến tới:- Thiếu gia, ngài đã tới.Sở Tranh đưa bao hành lý lên xe ngựa hỏi:- Ngươi tên gọi là gì?- Tiểu nhân gọi là Lưu A Căn.- Được a, vậy sau này ta gọi ngươi là A Căn đi. A Căn, mau tới đây giúp ta mộtchút.Sở Tranh chỉ A Căn lấy đống củi hôm qua hắn trở vào thành bán, xếp qua một bênđể bên trong thành một không gian vừa chưa đủ một người ngồi. Sau đó, Sở Tranhtiến vào trong rồi nói A Căn lấy củi che lại.Lưu A Căn không hiểu hỏi:- Thiếu gia, ngài làm như vậy để làm gì?Sở Tranh cười cười nói:- Ngươi không cần phải hỏi nhiều, đúng rồi, cái này đưa trước cho ngươi.Dứt lời lấy một quan tiền ra đưa cho A Căn.Lưu A Căn trong lòng cảm thấy bất an, đưa mắt nhìn nhìn quan tiền trong tay, cuốicùng không chịu nổi mê hoặc, lấy củi che Sở Tranh lại.Xe ngựa ra khỏi thành cực kỳ thuận lợi. Binh lính canh thành sáng sớm vẫn cònmơ ngủ, nhìn thấy một tiểu tử cùng xe ngựa tồi tàn đi qua, một câu cũng khôngthèm hỏi mà cho ra khỏi thànhĐi được khoảng năm dặm, Sở Tranh đẩy củi chui ra ngoài hưng phấn hét lớn. Đãnhiều năm qua, trừ một lần theo Sở phu nhân lên miếu thắp hương ra, còn lại hắnchưa bao giờ ra khỏi thành. Nhìn những ngọn cỏ, hoa dại, cây cối um tùm hai bênđường. cảnh tượng này ở tiền thế đối với Sở Tranh mà nói tuyệt không thể nhìnthấy. Sở Tranh cho xe chạy chầm chậm, hưởng thụ lấy không khí đầu xuân.Lưu A Căn cười cười nhìn Sở Tranh, đúng là con cái nhà giàu có khác. Trong mắtA Căn mà nói, những cảnh sắc thế này còn xa mới bằng những trái cây dại mà cóthể ăn được.Thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trưa, Sở Tranh trán đầy mồ hôihỏi:- Chúng ta đã đi được bao xa rồi?Lưu A Căn nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời:- Đã đi được khoảng hơn bốn mươi dặm rồi.Sở Tranh lúc này chỉ thấy miệng lưỡi khô ran liền hỏi:- Ở gần đây có chỗ nào bán nước không?Lưu A Căn kinh ngạc nhìn hắn:- Thiếu gia, ở đây không giống như trên núi đâu. Trên núi còn có thể tìm nước chứở trong rừng này khó mà tìm được nguồn nước. Khi tiểu nhân tới thành bán củi,lúc trở về đều tự mình mang nước theo.Sở Tranh bất đắc dĩ nói:- Vậy tốt rồi, mau lấy nước của ngươi cho ta uống một chút.Lưu A Căn vội từ bên canh xe ngựa lấy ra một bìu nước. Chẳng biết bìu nướcđược làm bởi cái gì nhưng nhìn bề ngoài của nó rất dơ bẩn.Sở Tranh nhìn bìu nước trong lòng không khỏi ơn ớn. Hắn từ trước tới nay ănsung mặc sướng, ngay cả nước uống cũng được lấy từ mạch nước khoáng trongthành, nào đã bao giờ nhìn thấy thứ dơ bẩn như thế này.Đột nhiên từ phương xa truyền tới tiếng vó ngựa, dựa vào âm thanh mà nói sốlượng có vẻ không ít, khiến cho ngay cả mặt đất cũng nh ư rung rinh. Sở Tranh vộichui vào trong đống củi, dung củi che lại, miệng thì kêu lớn:- A Căn, mau cho xe ngựa quay đầu trở về lại Bình Nguyên thành.Lưu A Căn không hiểu hỏi:- Thiếu gia, ngài không đi bờ sông nữa sao?Sở Tranh lo lắng la lên:- Đừng có hỏi nhiều, cứ theo lời ta mà làm. Nếu có người hỏi ngươi thì ngươi cứtrả lời là vào thành bán củi, còn nữa ngàn vạn lần không được nói gặp qua ta.Lưu A Căn không dám hỏi vội theo lời Sở Tranh quay đầu xe.Không lâu sau thì truy binh từ phía sau đã đuổi tới. Sở Tranh từ khe hở nhìn rakhông khỏi trợn tròn mắt. Hắn thật không ngờ lại có hơn năm sáu trăm người, bêncạnh phó tướng dẫn đầu còn có một lão nhân, nhìn kỹ thì chính là Cao lão tổngquản trong phủ.Thì ra sau khi Sở phu nhân tới phòng Sở Tranh tìm không thấy hắn, tiếp đó tìmtrong phủ cũng không thấy khiến trong lòng không khỏi lo lắng. Ngay sau đó, nhahoàn tìm được thư của Sở Tranh lưu lại mang tới. Sở phu nhân mở thư ra xem thìmới biết Sở Tranh đã đi quân doanh tìm phụ thân.Sở phu nhân đọc xong tức giận muốn điên người. Từ Bình Nguyên thành tới quândoanh mấy trăm dặm, Sở Tranh là một đứa con nít, nếu trên đường xảy ra chuyệngì thì biết làm thế nào. Vì vậy, bà ta vội cho gọi thành chủ vào phủ kêu hắn pháingười cùng Cao lão ra ngoài thành tìm kiếm.Sở Tranh lẩm bẩm:- Cái này đúng là lạm dụng chức quyền mà! Chỉ tìm một mình ta mà dùng tớinhiều người như vậy sao?Sở Tranh thì nghĩ vậy chứ thành chủ đại nhân thì muốn cũng không dám. Hắn biếtrõ Ngũ công tử là đứa con mà Sở đại nhân sủng ái nhất, huống chi ngoài thànhcũng là địa phận mà hắn quản lý. Vạn nhất tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì thìthành chủ như hắn coi như xong đờ ...

Tài liệu được xem nhiều: