SỞ THỊ XUÂN THUTác giả: Ninh Trí ViễnPhần 8: Hắc kỵ hùng phongSở Tranh không ngờ nữ nhân trước mặt lại là Kỳ quận chúa của Xương Bình vương phủ. Giao tình giữa Sở phủ và Xương Bình vương phủ vốn không nhiều, chẳng qua thân là người đứng đầu một quận nên ngày lễ tết hàng năm, Sở Danh Đường mới phải qua vương phủ thăm hỏi mà thôi. Từ lúc nhỏ cho tới bây giờ, Sở Danh Đường cũng chưa từng dẫn Sở Tranh qua vương phủ nên Sở Tranh cũng chẳng quen biết ai, chỉ nghe nói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SỞ THỊ XUÂN THU Phần 8 SỞ THỊ XUÂN THU Tác giả: Ninh Trí Viễn Phần 8: Hắc kỵ hùng phongSở Tranh không ngờ nữ nhân trước mặt lại là Kỳ quận chúa của Xương Bìnhvương phủ. Giao tình giữa Sở phủ và Xương Bình vương phủ vốn không nhiều,chẳng qua thân là người đứng đầu một quận nên ngày lễ tết hàng năm, Sở DanhĐường mới phải qua vương phủ thăm hỏi mà thôi. Từ lúc nhỏ cho tới bây giờ, SởDanh Đường cũng chưa từng dẫn Sở Tranh qua vương phủ nên Sở Tranh cũngchẳng quen biết ai, chỉ nghe nói Xương Bình vương có một nam một nữ.Dù sao hai nhà cũng có chút qua lại, nên hai người sau một hồi cũng từ từ trở nênthân thiết.- Chúng ta chưa bao giờ gặp qua, sao tỷ tỷ lại biết ta?Triệu Kỳ cười cười:- Ta chưa từng gặp ngươi, nhưng ta lại quen hai vị ca ca của ngươi. Ba huynh đệcác ngươi càng lớn thì càng giống nhau, đặc biệt phong thái của ngươi nhìn rấtgiống tam ca Sở Nguyên của ngươi.Sở Tranh sờ mặt nói:- Có sao, sao người trong phủ ai cũng nói ta giống đại ca hơn.Triệu Kỳ vẫn cười nói:- Ta chỉ nói phong thái. Tam ca ngươi năm đó phá phách có ti ếng, không ngờngươi lại còn lợi hại hơn.Nghĩ tới việc Sở Tranh vừa giả làm cương thi, trong lòng Triệu Kỳ tới giờ vẫn cònthấy sợ.Triệu Kỳ nói tiếp:- Ngươi còn nhỏ tuổi mà võ công không tệ a, không ngờ ngay cả Lâm Phong Ngôncũng thua trong tay ngươi.Sở Tranh cười gian xảo:- Còn thua tỷ tỷ a, Kỳ quận chúa của Xương Bình vương phủ, vốn kim chi ngọcđiệp, nhưng cũng không ngờ võ công lại cao cường.Triệu Kỳ nói:- Ta từ nhỏ đã học võ, gia sư họ Diệp, là một kỳ nhân lánh thế của Đại Triệu ta. Sưphụ cứ nửa năm lại tới Bình Nguyên thành dạy ta võ công. Sau khi ta mười sáutuổi mới được theo lão nhân gia đi chu du thiên hạ.Nàng nhìn Sở Tranh hỏi:- Còn ngươi?Sở Tranh cười :- Ta lúc trước bị bệnh nặng. Sư phụ sau khi trị bệnh cho ta xong thì thu ta làm đồđệ.Triệu Kỳ hai mắt sáng lên:- Lệnh sư có phải là Ngô thần y trong phủ của các người đó ư? Không ngờ trongBình Nguyên thành còn có cao thủ như vậy.Ngô An Nhiên vốn sợ có người tìm hắn nhờ trị bệnh nên trong mấy năm qua luônim hơi lặng tiếng, dù vậy Triệu Kỳ vẫn nghe qua tin đồn về lão. Cũng may, NgôAn Nhiên tuy có danh tiếng khá lớn trong giang hồ, nhưng đa số người ta chỉ biếttới cái tên “Ma tú sĩ”, ngay cả giới võ lâm Nam Tề cũng rất ít người biết tên thậtcủa lão là gì.Sở Tranh không đồng ý nói:- Lão ta cũng là cao thủ ư, sao ta không biết nhỉ?Triệu Kỳ trợn mắt nhìn:- Ông ta có thể dạy ngươi như thế này còn không phải là cao thủ thì là gì? Ngươiđừng nhìn bộ dạng tàn tạ của Lâm Phong Ngôn mà coi thường, trong võ lâm hắnta tuyệt đối thuộc hàng cao thủ nhất lưu đó.Sở Tranh lầm bầm:- Hắn cũng là cao thủ à?Triệu Kỳ nhướng mày:- Cái gì mà hắn cũng là cao thủ, ngay cả tỷ tỷ võ công cũng không bằng hắn. Từkhi tỷ tỷ bước vào giang hồ tới nay cũng gặp không nhiều cao thủ như vậy. Nếu đểgiang hồ biết Lâm Phong Ngôn bị một đứa bé như ngươi đánh trọng thương, thìviệc này tuyệt đối sẽ gây chấn động võ lâm.Từ lúc Sở Tranh tập võ tới nay chưa bao giờ cùng người khác giao đấu, đươngnhiên không thể tính tới mấy tên lưu manh trong Bình Nguyên thành, vì vậy đốivới những việc này hắn như ếch ngồi đáy giếng, ngay cả đối với võ công củachính mình cũng không có niềm tin. Lần này nghe Triệu Kỳ nói vậy, Sở Tranh cóchút sung sướng, đồng thời trong lòng càng thêm kính trọng Ngô An Nhiên.- Tiểu đệ, ngươi lén bỏ nhà ra đây, đúng không?Triệu Kỳ đột nhiên hỏi.Sở Tranh chẳng biết nói sao, đành phải thú nhận:- Đúng vậy, vì thế ta muốn cùng tỷ tỷ tới đại doanh bên sông.Triệu Kỳ cười thầm, đột nhiên nghĩ tới một chuyện liền nói:- Tiểu đệ, từ đây tới đại doanh còn hơn trăm dặm, chúng ta không xe không ngựa,vậy thì làm thế nào áp giải Lâm Phong Ngôn giao cho Sở đại nhân đây?Sở Tranh nói:- Ngày mai chúng ta ra đường lớn chờ đợi. Trên đường lớn mặc dù ít xe qua lạinhưng chắc vẫn có. Tới lúc đó chúng ta đi nhờ xe hoặc mua luôn l à được.Triệu Kỳ nghĩ cũng không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.Ngày hôm sau, hai người tại ven đường chờ cả nửa canh giờ cũng không thấy mộtbóng người. Sở Tranh có chút nóng nảy:- Bỏ đi tỷ tỷ, chúng ta thử đi về phía trước xem gần đây có thôn xóm nào khôngrồi tính tiếp.Trong lòng Sở Tranh thầm nghĩ, sớm biết vậy hôm qua đã không cho Lưu A Cănmang xe ngựa đi.Sở Tranh bước tới gần Lâm Phong Ngôn, vỗ vỗ vào khuôn mặt hắn nói:- Vị Lâm đại hiệp này, nhìn ngươi chắc cũng là một người hiểu chuyện, vậy chắccũng biết cái gì gọi là dưới đao người khác thì mình phải cúi đầu, nên ngươi tronglòng đừng có suy tính gì khác. Ta cùng Kỳ tỷ tỷ liên thủ dù không thể nói là thiênhạ vô địch nhưng đối phó với ngươi thì có dư. Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đi cùngbọn ta, đừng để thiếu gia ta dùng kiếm chặt từng ngón tay của ngươi ...