Tôi từng in truyện Vong niên nói chuyện tầm phào trên một tờ báo cũng khá lâu rồi. Nhân vật ông Ta bây giờ vẫn còn đó; tôi, đương nhiên còn ngồi viết đây. Tôi là cái thứ theo cách gọi dân gian: “dụt” vào sọt rác được rồi. Ông Ta dẫu tóc bạc quá nửa, răng rụng ba phần, đầu gối khô dầu khô mỡ nhưng thỉnh thoảng vẫn lên phố cà kê. Đùng một cái (...). Chuyện này rồi tôi sẽ kể ở gần cuối truyện. Như vậy bạn đọc đã đoán, tôi đang viết tiếp truyện ngắn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Soi chung gương mặt đàn bà Soi chung gương mặt đàn bà TRUYỆN NGẮN CỦA NHUỴ NGUYÊNTôi từng in truyện Vong niên nói chuyện tầm phào trên một tờ báo cũng khá lâu rồi.Nhân vật ông Ta bây giờ vẫn còn đó; tôi, đương nhiên còn ngồi viết đây. Tôi là cái thứtheo cách gọi dân gian: “dụt” vào sọt rác được rồi. Ông Ta dẫu tóc bạc quá nửa, răngrụng ba phần, đầu gối khô dầu khô mỡ nhưng thỉnh thoảng vẫn lên phố cà kê. Đùng mộtcái (...). Chuyện này rồi tôi sẽ kể ở gần cuối truyện.Như vậy bạn đọc đã đoán, tôi đang viết tiếp truyện ngắn nêu trên. Đúng. Song để khỏimất thời giờ của độc giả (phải tìm lại Vong niên phiếm luận xem trước cho có mạch), tôisẽ cố quên trà dư tửu hậu với ông Ta kể lể đủ chuyện hoang tàng hủ lậu chẳng thứ tựngược xuôi gì trước đây, để kết cấu một nội dung độc lập, một văn bản hoàn toàn táchbiệt với cái gọi là truyện ngắn vừa điểm qua trên. ***Tôi đến mua mảnh đất nhỏ, dựng ngôi nhà nhỏ gần nhà ông Ta đã được hai năm. Vay nợ,chỉ dám mua đất rẻ, xa. Quãng đường từ nhà tới cơ quan khá vất vả. Đường ổ gà ổ chóxen nhau. Honda muốn nhanh rất khó, đã vậy mấy thằng cha lái xe tải chạy như cướp.Chả là gần chỗ tôi có nhà máy trộn bê tông, xe tải vô ra nườp nượp. Chúng chả còi kiếcgì, cứ ù ù mà đi. Không nhanh tay bẻ lái khỏi lề, không bị hất cũng chìm trong bụi mùhoặc lấm lem bùn nhão.Bực nhất vẫn là cái ổ voi (đằm) chếch trước cổng nhà thờ Họ. Ổ voi quanh năm có nước,mùa đông ngập có khi đến háng, mùa xuân thu lắp xắp trên mắt cá chân. Xe phải rì lại,người chồm phía trước rà phanh mà ga không giảm. Có xe tải chở hồ bê tông dứt khoátphải nhường cho nó lội trước, khi mặt nước phẳng lặng mới dò dẫm chọn đoạn phìnhtrướng ra gần với con mương như bờ vực phía dưới mà qua.Cớ sao tôi phải quan tâm tới cái ổ voi? Có liên quan gì đến chuyện giữa tôi và ông Ta cơchứ. Nhất định có. Hay nói cách khác, cái ổ voi chiếm một vị trí đặc biệt trong cấu tứtruyện ngắn này. Nhưng, tôi sẽ đưa đáp án sau.Mới nhập cư tôi quyết khăng khăng lên ủy ban phường ý kiến về cái ổ voi, lần lữa mãi,rồi nhờn rồi nhác, rồi an phận thủ thường chẳng muốn mất lòng lãnh đạo trong đó có condâu ông Ta. Cái nể nang khiến con người trở thành kẻ thỏa hiệp (tất nhiên vấn đề nàychưa hẳn xấu, chỉ là do kinh phí của phường hạn chế). Đôi lúc tôi tự hỏi, tại sao cái thằngcha trưởng thôn kiêm trưởng Họ không vận động bà con kể cả cán bộ như tôi ngày nghỉvác cuốc xẻng gồng gánh ra xúc đất đá lấp lại? Ai chứ gã Chinh ấy tôi nói được. Ý nghĩnảy sinh, tôi qua ông Ta tập dượt trước những gì tôi sẽ nói với gã với tư cách cán bộ cấpSở ý kiến cán bộ cấp Phường.Ông Ta cười cười, rót trà nguội bảo uống tạm. Chập choạng, một trong hai con chó nhỏcủa ông sủa khan bóng ai ngoài đường. Ông nạt rồi quay qua tôi, nhìn tôi mờ mờ nhânảnh. Mất điện. Đi hè, mi tau lên phố cà-kê hè. Nghe bảo mất điện đến chín giờ, ngủkhông được đâu.Tôi nhăn trán, cha này còn hoang dữ bây? Lại còn lờ chuyện nghiêm túc mình nêu nữa.Tôi lơ chuyện tục của ông, và nhắc lại việc cấp bách lấp cái ao ngoài đường. Ông lại làmlơ, bảo mụ Thi hồi nãy tau thấy ăn diện như gái tân. Mụ qua bắng nhắng dăng tay xoaytròn hỏi con có đẹp không ông. Tau mới ngắm nghía đã đời rồi thọ thẹ, kể ra đẹp thì khỏibình luận, mà giá như mặt chị meo méo chút... A ha! Tròn như bánh đa, mặt nào ao nấy,dưới trên khuôn một lấy gì đẹp phải cụ mi?Sốt ruột. Sắp đến giờ thời sự, cái gã Chinh đã ăn tối xong, tôi phải tới đó lên mặt nhắcnhở về cái ổ voi. Gã sống gần nhà thờ Họ, cái ổ voi chỉ cách đoạn ngắn, trưởng Họ làmăn kiểu gì thế. Cười gượng, tôi hỏi lâu nay ông có tới nhà thờ Họ không. Ông vẫn cười…Trời, ông vẫn miên man quỷ quái trong đầu, nghe tôi nói như nước đổ đầu ngan. Cái đầuông là đầu ngan.Cái ao nổi sóng trong đầu (không biết vì đâu tôi gọi cái ổ voi thành ao). Ghìm mặt. Ông!Cái ao giữa đường trước nhà thờ Họ ngó gai con mắt lắm. Ao như cái vỏ ngao đĩ điếm…Này, bậy con! Mặt ông Ta đổi sắc, nghiêm, tôi nhận rõ nhờ ánh sáng mơ hồ của đèn báttừ phía nhà mụ Đảnh bên kia hàng rào. Cái ao ấy, phường đang tính lập hồ sơ di tích vănhóa đấy.Há! Tôi thiếu nước hét lên, trợn mắt cho lồi ra. Nhưng sắc mặt ông đã khiến như chínhtôi đang vẽ bậy lên di tích. Ông Ta trầm lại, đã thanh tẩy toàn bộ ý nghĩ xấu để kể về sựtích cái ao trước nhà thờ Họ…Sự thật trăm phần trăm. Tau theo cách mạng, sau bị ngụy bắt nhốt. Nghe ông Hè kể lại:hồi đó nhà thờ Họ chỉ là cái miếu nhỏ nằm ở góc khuôn viên bây giờ. Làng còn hoang sơ,cây cối như rừng, lan đến tận núi Phụng. Một buổi mụ thím tau ra chợ, thấy đôi ngỗngbằng vàng (thực ra ông Ta kể thừa ra chữ “bằng”). Vàng chóe. Mặt trời rọi ngỗng như rọivào gương, chói nổ cả mắt. Mụ thím tau về mách với cha. Dạn lắm cha à. Con tới nókhông chạy; con run lên sắp chộp thì chúng chạy như bay, (như bay không phải một cáchdiễn tả, mà thật. Đôi ngỗng chạy như bay).Ông cha thầm lặng, một mình ...