Danh mục

Sói hoàng hôn

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 71.18 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông tiến sĩ lâm sinh trưởng đoàn phía Việt Nam đã chia tay hai hôm trước để kịp bay đi Nam Phi dự hội thảo gì đó. Nài Y Bham thì từ trưa đã ngược suối tìm voi chuẩn bị chuyến thồ về xuôi vào sáng mai. Mỗi lần đoàn dừng chân, voi Y Tun được thả rông kiếm ăn sau khi bị xiềng lỏng hai chân trước. Cũng chẳng có gì nhiều để nói đối với một chuyến khảo sát thất bại.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sói hoàng hôn Sói hoàng hônÔng tiến sĩ lâm sinh trưởng đoàn phía Việt Nam đã chia tay hai hôm trước để kịpbay đi Nam Phi dự hội thảo gì đó. Nài Y Bham thì từ trưa đã ngược suối tìm voichuẩn bị chuyến thồ về xuôi vào sáng mai. Mỗi lần đoàn dừng chân, voi Y Tunđược thả rông kiếm ăn sau khi bị xiềng lỏng hai chân trước.Cũng chẳng có gì nhiều để nói đối với một chuyến khảo sát thất bại. Cho đến ngàycuối của kế hoạch, Katy và mấy cái bẫy ảnh của cô đã không “chộp” được con sóiđỏ Việt Nam nào ngoài những dấu chân tản mạn hiếm hoi của chúng. Thêm nữaanh chỉ là gã dẫn đường kiêm phiên dịch hợp đồng thời vụ, không can dự tới cácthứ tài chính hay đề tài khoa học...Vàng rơm, vàng nâu của tóc, của da dẻ đàn bà Úc, vàng lấm tấm đen của bộ lôngóng mượt của con chó đang chuyển nhẹ nhưng khá nhanh, khi sẫm khi sáng theoánh chập chờn vàng chanh của trăng, vàng cam của lửa, phối thành bức ảnh gamvàng hoang dã nhiều sắc độ trong trí tưởng dàn dựng của anh. Những ngón tay khẽco duỗi nhưng anh gần như bất động, máy ảnh nằm im trong túi da đặt trên đùi, bởianh biết trước mình lại sẽ không có được bức ảnh giống bức ảnh đang có trong đầuvà mọi thứ sâu lắng đẹp đẽ trước mắt sẽ biến dạng theo chiều hướng xấu đi trướchoặc sau âm thanh bấm máy.Ý nghĩ đó dẫn anh đến một ý nghĩ khác, là không biết Katy giữ lại hay đã xóa đoạnphim hôm qua?Chiều hôm qua, nài Bham chuyển vị trí một trong số ba bẫy ảnh mà quên khôngbáo với Katy. Anh ta đặt máy nhìn ra suối lớn, nơi phát hiện dấu chân thú uốngnước, buộc thêm túi muối vào gốc cây nằm sát bờ để tăng phần dụ dẫn. Có lẽBham hi vọng sẽ giúp Katy ghi nhận được sự tồn tại của loài sói đỏ đang tuyệtchủng ở đây. Thế rồi sáng nay, sau bữa điểm tâm, Katy và anh kiểm tra kết quảngày làm việc cuối cùng. Hai người chết ngây khi thấy máy bẫy trúng trường đoạncô chủ tắm suối, phơi mở thân trần trong ráng chiều rực rỡ. Katy ngượng đếnkhông thể phản ứng gì. Anh chủ động tắt bụp màn hình, nói vu vơ vẫn không thấysói đâu, rồi bước ra khỏi lều, châm thuốc hút.Nếu có cơ hội trở lại đây nghiên cứu, tôi mong được ông giúp đỡ, như ông đã làmrất tốt trong nửa tháng qua, Katy bỗng lên tiếng, giọng vừa như biết ơn vừa như cóchút gì cố tạo không khí cần thiết cho một buổi tối làm việc.Anh gật đầu, hàng ria mép dày rậm hơi dãn ra và cong lên theo cái cười mỉm xãgiao.Không bị trở ngại ngôn ngữ trong công việc, ông đúng là mẫu người các đoàn khảosát quốc tế cần đến, Katy nói tiếp, rồi hỏi sau một lúc im lặng, ông học tiếng Anh ởđâu?Đại học, anh đáp nhát gừng, nghĩ thầm cô không thể biết những con chữ ấy nhọcnhằn thế nào, ý nghĩa thế nào với tôi đâu.Ngọn lửa giữa anh và Katy đã yếu, mềm ẻo như mấy mảnh lụa chấp chới chiềuthẳng đứng. Tiếng đập cánh phành phạch của con chim lớn ngái ngủ trong lùm câygần đấy và bản hòa tấu tùy tiện giữa dế, tắc kè, ve rừng vây quanh cũng đang lúccao trào làm tăng bầu không khí trầm lắng giữa hai người. Và vẻ mặt chờ đợi thậtthà đến tội nghiệp của Katy khiến anh phải hắng giọng, nói đôi điều. Rằng anh ômsách đi học ngoại ngữ ngay những ngày chân ướt chân ráo trở lại đời thường saumười năm là lính trinh sát vùng biên với một mảnh pháo của bọn phỉ cắm trongđầu.Giờ nó vẫn ở đây, vừa nói anh vừa vỗ nhẹ bàn tay vào vùng chỏm, lệch về phía saumột chút. Gương mặt Katy lúc ấy là hình ảnh biểu hiện sự chia sẻ trong bất lực. Nókhiến anh chạnh lòng và cũng nhắc anh nhu cầu nghe chuyện đêm khuya của cô.Hình ảnh đầu tiên tôi lờ mờ nhận ra sau trận đánh là một bóng trắng ngồi ngaydưới chân tôi đang nằm, nó phát ra từng chuỗi rì rầm không hiểu được, như mộtdạng cầu kinh vậy, anh tiếp. Đường nét, âm thanh rõ dần, cuối cùng tôi nhận ramình đang ở trong một bệnh viện quân y. Bóng trắng thực ra là cô y tá trong bộđồng phục, đang lẩm nhẩm đọc một cuốn sách. Về sau cô gái trẻ ấy cho biết tôi đãhôn mê hơn một tuần, đến nỗi cô có thể vừa canh chừng cái xác sống là tôi vừatranh thủ ôn thi tiếng Anh lớp đêm mà không bị sếp mắng khi bắt gặp. Không ainghĩ tôi có thể sống sót, họ gọi tình trạng của tôi lúc ấy là gì nhỉ?Katy nói một từ nào đó. Anh lắc đầu bảo không đủ từ vựng cho chuyện này. Côkiên nhẫn giải thích, cuối cùng cũng gợi ra được một khái niệm chuyên môn củangành y. Anh thốt lên bằng tiếng Việt, à, chết lâm sàng.Cô y tá hỏi tôi có học tiếng Anh không, tôi bảo học một chút thời trung học, vốn từgiờ chỉ đếm được trên mười ngón tay. Cô ta cười kiểu trẻ con, khoe ảnh chụp kỷniệm cả lớp vào dịp bế giảng khóa trình độ A trước đó. Tôi lặng người khi nhận racô giáo chủ nhiệm là ai.Người yêu? Katy hơi chồm tới trước.Anh gật đầu, kể tiếp. Tự đi một mình được là tôi ghi danh lớp tiếng Anh. Tôi hồihộp, nôn nóng gặp lại người yêu thời trung học, tâm trạng căng thẳng như tâmtrạng trước giờ nổ súng. Sau đó tôi nhận ra trong mắt người đàn bà đã có gia đìnhvà hai con ấy tôi chỉ còn là thứ kỷ niệm đáng yêu của một thời trẻ dại. Vẫn khôngthoát được sức cuốn hút của quá khứ, thỉnh t ...

Tài liệu được xem nhiều: