Một câu chuyện không đầu không đuôi, thực ra tôi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Tình yêu, ai biết ai thay đổi vì ai, hay tại thời gian làm người ta thay đổi. Tôi cũng không rõ, chỉ biết đó là vào buổi chiều hè tháng 6 một năm về trước. Mặc áo caro khoác ngoài,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sợi ruy-băng màu đỏ Sợi ruy-băng màu đỏMột câu chuyện không đầu không đuôi, thực ra tôi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.Tình yêu, ai biết ai thay đổi vì ai, hay tại thời gian làm người ta thay đổi. Tôi cũngkhông rõ, chỉ biết đó là vào buổi chiều hè tháng 6 một năm về trước. Mặc áo carokhoác ngoài, bên dưới là chiếc quần jean hơi bụi và đôi dép lê đã mòn gót, mộtthanh niên rảo bước vội trên vỉa hè mà chắc hẳn đích đến là cửa hàng bán đồ lưuniệm nho nhỏ bên kia đường. Có gì đâu mà không biết, mắt hắn cứ dán vào cáibiển hiệu đễn nỗi suýt va phải nắp cống. Nhìn vào thẻ sinh viên đeo lủng lẳngtrước ngực, Tuấn (trùng tên mình). Hình như ai tên Tuấn cùng đều trông khá thưsinh thì phải.Bước vào quán, chẳng kịp chào hỏi ai, anh bạn của chúng ta chạy ngay tới chỗchiếc quạt treo tường và… bung cúc áo, đưa mặt lên hít lấy hít để luồng gió mát,tưởng chừng như suýt chết đuối không khí vậy._ Trời nóng thật em nhỉ!Hắn nhìn cô bé nhân viên và nói như để cố tình lấp đi sự vô duyên của mình. Dẫusao thì người ta cũng trả lại cho hắn một điệu cười khúc khích. Có vẻ hắn lại saynắng mất rồi.Lượn qua lượn lại mấy kệ hàng, đâu cũng toàn thấy gấu bông và đồng hồ và cảchuông gió nữa. Hắn nhớ lại ngày trước có hỏi người ta thích màu gì, chỉ nhận lạiđược câu đáp cụt ngủn “màu đen”, ấy thế mà giờ hắn lại chẳng nhớ nổi là đen haytrắng. Đứng trước cái giá đựng kẹp tóc, hắn gãi đầu gãi tai và rồi bắt đầu bóp cằmtính toán. Trắng thì có vẻ nổi hơn, tóc người ta dài mà. Đen à, hơi chìm nhưng lạinữ tính. Soi vào gương, nhìn làn da trắng trẻo của mình, so so ướm ướm, rồi hắnquyết định mua cả hai. Giọng cười khúc khích đâu đó lại vang lên. Hắn mang haichiếc kẹp tóc, một đen một trắng ra ngoài tính tiền. Cô bé nhân viên nhìn hắn mộtchút rồi cười mỉm. Ghét thế chứ lại, thích mình thì nói đại ra, cứ tủm tỉm như chimsâu. Cho 2 cái kẹp vào túi, hí hửng ra về, vừa đi hắn vừa nghĩ tới hình ảnh người tadùng cái kẹp này mà buộc kiểu đuôi gà. Chẳng hiểu sao hắn rất thích con gái buộctóc đuôi gà, vắt vẻo vắt vẻo. Ngồi trước đèn học, ngắm qua ngắm lại món đồ màhắn cứ tủm tỉm cười, một trái tim đang yêu hay thổn thức vì tình? Viên đá màutrắng xanh dưới ánh sáng trông càng kì ảo và lấp lánh. Đúng là con người ta khiyêu nhìn cái gì cũng đẹp, chứ thực ra tôi nghĩ 2 cái kẹp tóc kia xấu òm, con gái giờlà phải tặng túi da hiệu Louis hoặc nước hoa Gucci còn tạm được. Chẹp, nhưngbiết làm sao, hắn là nhân vật chính mà.Dù gì đó cũng là món quà đầu tiên mà hắn mua được bằng chính tiền hắn làm rasau một tháng hè cùng kiếp sống công nhân xây dựng. Hắn nhớ từng lập lời thề sẽdành tháng lương đầu đời mà mua cho người phụ nữ hắn yêu một món quà, còn lạithì biếu chị gái. Nhưng giờ chị đi làm rồi, chắc chưa cần quà của hắn lắm. Hắn tựnhủ và càng khẳng định như thể để đè đi nỗi áy náy vì không thực hiện trọn lời thề.Mà chắc chị cũng sẽ thông cảm cho hắn thôi, không lẽ muốn em mình ế mãi. Hắnbắt đầu lấy giấy ra, đo đo cắt cắt, rồi bắt đầu công việc tỉ mỉ nhất: Gói quà.Hắn quyết định gói cái kẹp màu trắng bằng giấy đen và kẹp đen bằng giấy trắng.“Hay, sáng tạo đấy chứ!” – hắn tự khen mình rồi ngửa mặt lên cười ha hả. Dán bênnày, gấp bên kia, ấy ấy, luồn dây đã, rồi, thắt nơ. Và thế là xong. Hai hộp quà nhỏxinh nằm vuông vức trên mặt bàn. Cảm giác thỏa mãn dâng trào, hắn vươn vai vàcười đắc ý (trông hơi bị đểu luôn). Rồi hắn băn khoăn, tặng một cái hay cả hai nhỉ,vì hắn chưa có tặng quà sinh nhật cô gái nào bao giờ. Thực tế thì cũng có, chỉ tiếclà hoặc người ta không nhận hoặc là hắn chưa kịp tặng thì người ta đã có người yêumất. Mà hắn chỉ muốn người đầu tiên nhận quà sinh nhật của hắn phải là người yêuhắn. Chắc hẳn đó là lí do vì sao tới giờ này hắn vẫn tạm gọi là ế. Mà giờ thời thế thay đổi, con trai đâu nhất thiết phải đi theo đuổi con gái, thư sinhtrắng trẻo như hắn, chẳng nhẽ lại không có con gái theo?Xin lỗi vì bỏ dở câu chuyện, nhưng tôi phải đọc tin nhắn đã. “Anh ơi, em xin lỗi,anh giận em à?”. Đã nói là không thích rồi mà cứ nhắn tin nhiều, sao người ta lạicứ phải khổ sở mà yêu đơn phương như vậy nhỉ. Nói thế chứ cũng phải trả lời chođàng hoàng chút. Đấy, đã không có tình cảm thì nên dứt khoát như thế, chúng tacàng nhân nhượng, đối phương càng lấn tới và rốt cục chỉ tạo đau khổ cho nhau.Quay lại với anh bạn thư sinh tên Tuấn, cũng lại một nạn nhân của thần tình yêu.Hắn nhớ có lần hắn đi xem bói, xem chỉ tay ấy, người ta nói là hắn không phảingười đa tình. Rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này rồi, có ai nhắc đến vấn đề này đâu.Vậy là hắn đa tình. Và người ta cũng nói, qua tuổi 25 may ra hắn mới có được mộtmảnh tình vắt vai thực sự. Thê thảm ê chề, hắn buồn rầu xuống núi mà tưởng nhưbần tăng xuất sơn đi vô nhà hàng hải sản vậy.Ngẫm về thực tại, rồi lượn tìm quá khứ, hắn nghĩ cũng không có sai. Hắn theo đuổinàng bí thư cùng lớp 3 năm cấp 3, để rồi cuối cùng nàng đi vào miền Nam ấm ápcùng anh lớp trưởng ngày trước. Hắn yêu cô bạn cùng quê cũng để rồi vì x ...