Đằng đông, những tia nắng đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện, đánh thức sự vật bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Không khí buổi sớm thật dễ chịu nhưng vẫn còn vươn vấn chút giá lạnh của màn đêm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sống Hay Chết? Sống Hay Chết?Đằng đông, những tia nắng đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện, đánh thức sự vậtbừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Không khí buổi sớm thật dễ chịu nhưng vẫncòn vươn vấn chút giá lạnh của màn đêm. Những giọt nước trong suốt vẫncòn đọng lại, trĩu nặng trên những phiến lá xanh rờn, ánh nắng chiếu xuyênqua làm nó trở nên sáng lấp lánh như một phiến đá pha lê. Đâu đó trênnhững tán cây cao, nghe ríu rít tiếng chim hót đón chào ngày mới. Khungcảnh thật thanh bình, trái ngược hẳn với những gì mà mảnh đất này đã từngphải chịu đựng. Thời khắc này là lúc binh lính hỏa quốc ca khúc khải hoàntrở về quê hương mình.Không biết Sakura đã thiếp đi bao lâu, chỉ biết khi nàng tỉnh dậy cũng chỉnhìn thấy một màn đêm âm u. Trong khu rừng này, ánh nắng buổi bình minhkhó mà xuyên qua được những tán cây dày đặc.Đôi mắt lục bảo dần hé mở, thân người chuyển động nhè nhẹ nhưng nàng lạicảm thấy như có cái gì đó đang kìm chặt. Bỗng nàng giật mình khi nghe thấymột giọng nói vang lên phía sau lưng:- Ngủ ngon chứ? - Giọng điệu phần lớn chế giễu hơn là quan tâm.Sakura quay quắt lại, đôi mắt chợt mở to hốt hoảng, dù với ánh sáng lờ mờtrong khu rừng nhưng nàng vẫn nhận ra được khuôn mặt đó.- Na...Naruto-sama!Nàng bất chợt thốt lên rồi quay người ra phía trước. Đáy mắt xanh đầyhoang man, tâm trí nàng dần nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối hôm qua. Khẽcắn chặt môi, Sakura hỏi bằng giọng nói trầm đục:- Tôi sẽ chết, phải không? - Đôi mắt lục bảo giờ vô hồn, nét mặt tuyệt vọngnhư thể chẳng có gì có thể cứu được nàng.Naruto nhíu mày, đôi mắt màu đại dương không mấy hài lòng với sự tuyệtvọng của nàng. Sakura mà chàng biết là một cô gái ương bướng và hung dữ,dám từ chối nụ hôn của chàng và còn dám gọi chàng là đồ khốn. Khôngphải là trong bộ dạng một cô gái yếu đuối, cam chịu như thế này. Nàng tathật chẳng thích hợp tí nào.- Ngươi sống hay chết là do Sasuke-sama quyết định, không phải ta!Chàng nghiêm giọng, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về hướng doanh trại nơi cóbọn binh lính đang hò reo khi thấy chàng trở về.Vậy nghĩa là...tôi vẫn có thể hi vọng.Cười buồn, Sakura không nói gì nữa. Hi vọng sống của nàng bây giờ thật sựrất mong manh khi mà kế hoạch tối qua đã tan tành như bọt xà phòng.Huống hồ chi Sasuke là một người lạnh lùng, tàn bạo, chẳng có lí do gì đểngài ấy có thể tha chết cho nàng. Chưa chi đã thấy tương lai mịt mờ phíatrước rồi, Sakura chẳng còn biết trông chờ vào điều gì nữa. Dường như sựkhắc nghiệt nơi đây đã quật ngã ý chí kiên cường của nàng.Anh đào nở rộ trong sắc xuânĐem phép màu làm đẹp cho cuộc sốngĐem niềm vui hạnh phúc đến cho mọi ngườiNhưng liệu đóa anh đào kiều diễmCó tìm được hạnh phúc cho chính nó không?-------------- Bẩm bệ hạ, tướng quân Naruto đã trở về rồi ạ. - Tên lính phía ngoài lềucung kính bẩm báo để người bên trong nghe thấy.Sasuke khẽ nhìn về phía trước, đôi mắt đen ánh lên sự lạnh lùng vốn có.Chàng thầm nghĩ không biết phải xử lí cô gái đó ra sao. Nhưng đồng thờichàng cũng thắc mắc, bằng cách nào mà nàng ta có thể cắt đứt dây trói màtrốn thoát được. Môi chàng bỗng nhếch lên tạo thành cái nhếch mép thíchthú. Sasuke thực sự thấy rất hứng thú với chuyện đó. Nàng ta quả thật khônghề tầm thường và đơn giản, người đến từ thế giới khác đúng là có chút đặcbiệt.Chàng rời khỏi chiếc tràng kỉ đang ngồi và tiến ra phía cửa lều, trong lòngđầy những toan tính thú vị.Sắp có một trò chơi hay đấy. - Lại một cái nhếch mép hoàn hảo từ vịhoàng đế này.Binh lính cúi chào khi thấy Sasuke bước ra, trên môi vẫn còn giữ nụ cười ẩný mà bọn lính hiếm khi được nhìn thấy.Sakura đứng nhìn Sasuke từ trong lều bước ra mà lòng không khỏi hồi hộp,cảm giác như bị nghẹt thở. Đến khi nàng nhìn thấy nụ cười trên môi chàngthì sự hồi hộp lại tăng lên gấp bội. Sakura nắm chặt tay, đôi mắt lục bảo nhìnthẳng vào chàng không chút nao núng, có chút sợ hãi nhưng không nhiều.Nàng biết mình không còn đường lui nữa, cách duy nhất là phải đối mặt vớichàng. Trong giây phút này, giây phút giữa sự sống và cái chết, lòng kiêuhãnh của một đóa hoa anh đào kiều diễm không cho phép nàng sợ hãi.Sakura liếc nhìn nữ nhân đứng cạnh. Chàng có thể cảm nhận thấy sự căngthẳng trong đôi mắt lục bảo đó, nhưng hầu như không có sự sợ hãi, có lẽnàng ta đã lấy lại tinh thần rồi. Bất chợt, Naruto mỉm cười hài lòng khi thấybiểu hiện đó của Sakura. Rồi chàng cúi đầu khi thấy Sasuke tiến lại gần và rahiệu cho nàng phải làm theo.- Bản lĩnh lắm, trốn khỏi doanh trại mà bọn lính không hề phát hiện... -Sasuke trầm giọng hẳn - ...Nói ta nghe, ngươi cắt dây trói bằng cách nàovậy?Sasuke đứng trước mặt Sakura, chàng cao hơn nàng cả một cái đầu. Khẽnâng cằm nàng lên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt lục bảo tuyệt đẹp đó.- Là vật này ạ... - Naruto đưa ra trước mặt Sasuke một miếng kim loại nhỏ -...Nàng ta đã dùng nó để cứa đứt dây trói...Nhưng..vật này là...!?Đến bây giờ khi đứng dưới ánh sáng mặt trời chói lóa thì Naruto mới ngạcnhiên khi biết rõ vật chàng cầm trên tay là thứ gì. Bóng tối trong khu rừng đãlàm chàng không nhận ra nó kể từ lúc chàng lấy được nó từ tay của Sakura.- ...Là mảnh kim loại bẻ được trên bộ áo giáp của tên lính lúc tôi giả vờ siếtcổ hắn. - Sakura liếc nhìn chiến lợi phẩm của nàng trong khi giải thích cặnkẽ về nó.Cả Sasuke và Naruto đều bất ngờ trước câu nói của Sakura. Đối với họ, sắtthép là thứ kim loại bền chắc sẽ giúp hỏa quốc thống trị các nước. Huống hồgì áo giáp lại được lúc liền nhau rất chắc chắn, không thể nào bẻ nó giốngnhư bẻ một cành củi khô được.- Ngươi...bẻ kim loại bằng cách nào? - Nhíu mày, Sasuke cuối cùng cũngthốt ra câu hỏi đó để thỏa mãn nghi vấn của mình.Sakura tròn mắt, ngạc nhiên vì câu hỏi quái lạ của Sasuke, chuyện này thì ởthế giới của nàng ngay cả đứa con nít ranh cũng biết.- Dễ thôi, chỉ cần gập qua gập lại nó nhiều lần là được. Chưa kể ngài đúc nórất mỏng nên càng dễ hơ ...