Danh mục

Song Nguyệt

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 87.20 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Từ trong cửa sổ tôi nhìn ra, trăng mỗi lúc một sáng. Khoảng hàng ba hẹp vàng nhạt soi rõ mấy chậu phong lan treo lủng lẳng thơm ngát. Những đóa hoa hồng trắng của ông tôi nở rực rõ tỏa hương hòa vào trong đêm. Nơi góc nhà, chậu đổ quyên mang một màu tím sen nhàn nhạt khiêm tốn nép mình. Chậu hoa này khiến suýt nữa má bị hành hung vì tranh nhau mua. Những ngày giáp tết hoa nhiều nhưng đổ quyên rất hiếm, má vừa tìm thấy còn đang trả giá thì một người phụ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Song NguyệtSong Nguyệt Trần Lệ Thường Song Nguyệt Tác giả: Trần Lệ Thường Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 28-October-2012Từ trong cửa sổ tôi nhìn ra, trăng mỗi lúc một sáng. Khoảng hàng ba hẹp vàng nhạt soi rõ mấychậu phong lan treo lủng lẳng thơm ngát. Những đóa hoa hồng trắng của ông tôi nở rực rõ tỏahương hòa vào trong đêm. Nơi góc nhà, chậu đổ quyên mang một màu tím sen nhàn nhạtkhiêm tốn nép mình. Chậu hoa này khiến suýt nữa má bị hành hung vì tranh nhau mua. Nhữngngày giáp tết hoa nhiều nhưng đổ quyên rất hiếm, má vừa tìm thấy còn đang trả giá thì mộtngười phụ nữ khác đến tranh mua. Lời qua tiếng lại một lúc má định bỏ đi nhưng vì nhớ đến tôilúc nãy đã dặn mua nên má quyết lòng dành cho được. May sao, chủ hàng kế bên còn một chậuđổ quyên to hơn, hoa nở nhiều hơn. “Chậu hoa này mua quá đắc”. Má về thở hổn hển thannhưng miệng mỉm cười.Chỗ ngồi đã quá quen thuộc, tôi ngồi học, nghe nhạc, lướt mạng ... Chỉ cần lăn chiếc xe đếnbên bàn. Từ nơi đây, những đêm có trăng tôi nhìn trăng. Bầu trời cao trong vắt, không gợn mây.Thật ngậm ngùi! Mỗi một người khi sinh ra đã được đặt để vào một hoàn cảnh khác nhau.“Thượng đế làm ra lúa gạo nhưng con người làm ra cơm”. Tôi vẫn sống và muốn sống tốt. Nơiđây ba tôi đã ngồi viết nhạc hàng đêm, lưng hơi còng và cặp kính trể xuống sống mũi. Rồi bađàn và hát, khi lên cao, khi xuống thấp, âm thầm ray rứt làm xáo động những sợi tóc. “Tóc emtừng sợi nhỏ rớt xuống đời làm sóng lênh đênh” ba hát. Đêm thật sâu, đêm thật diệu kỳ, trăngmười sáu thất sáng. Má đến ngồi bên cạnh dựa đầu vào vai ba. Ba tắt đèn cho ánh trăng lùa vàophòng, hai người ngồi yên lặng rất lâu , rất lâu để cảm nhận sự êm ả tuyệt vời, một hạnh phúcngút ngàn như những nốt nhạc của ba. “Lúc ấy con ở đâu?” khi nghe má kể, tôi đã thắc mắc.“Đang dần tựu hình trong má”.Tôi mở mạng lên trang web quen thuộc, click chuột vào một bản nhạc. “Đành nhũ lòng thôi giãtừ kỷ niệm. Cho qua bao năm mộng buồn quên dấu. Nhưng sau bao năm ngày dài qua mãi ...”trên đời có những tình cờ không giải thích được, có những ngẫu nhiên như được bàn tay ai sắpđặt. Cuộc đời, huyền bí sau bức màn còn chờ bàn tay tạo hóa vén lên. Một lần, tôi tình cờ nhìnthấy tên ba trên trang web với hơn hai trăm bài hát được các ca sĩ thể hiện điêu luyện. Ba! Ởtrong tôi không hình dung ra được gì ngoài những tấm ảnh chụp chung với má và những câuchuyện kể chắp vá. Ba còn để lại một cây đàn dương cầm và một cái tên trên giấy khai sinh củatôi. Thoạt tiên tôi bàng hoàng rồi sau đó hồi hộp như sắp sửa gặp ba. Tôi nói với má, không biếtlà má đã biết chưa, má chỉ biểu: “Đừng bao giờ mở trang web đó”. “Nhưng đó là ba con”. “Ôngta đã từ bỏ con”. Tiếp theo đó là má lặp lại những điều đã cũ, những điều má nói suốt mười mấynăm qua. Tuy nhiên mỗi một lần, theo thời gian gióng nói nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn. Vếtthương trong má đã lành, vết sẹo đang dần phai. Ba bắt đầu suy sụp chán nản khi tôi chào đờiTrang 1/4 http://motsach.infoSong Nguyệt Trần Lệ Thườngvới đôi chân thỏng thượt không động đậy được, tôi khóc triền miên, èo uột đến tưởng phải bỏđi. Kết tinh của mối tình quá say đắm. Đến với nhau, theo nhau mòn con đường đến trường.Những bài tình ca ba viết tặng má không bao giờ cạn. Hàng cây sao đã bao lần thay lá, cuốicùng là tôi. Lỗi tại ai? Không ai biết! Ba không dám nhìn tôi, ngại đến gần tôi. Ba thường xuyênvắng nhà, la cà ở nhà bạn bè hoặc ngoài quán nhậu. Có đêm ở nhà ba ngồi yên lặng hút thuốckhông bật đèn, không viết, không đàn, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng suông mờ mờ không soirõ gương mặt ba. Má bước ra phòng khách, lặng lẽ nhìn ba một lúc rồi thở dài quay trở vào vớitôi. “Cả một trời yêu bao giờ trở lại. Thôi ta xa nhau tưởng chừng như đã. Thôi ta xa nhau đểlòng thương nhớ. Tình bất phân ly tình vẫn như mơ”. Một ngày, má từ cơ quan về mới hay ba đãra đi, không một lời giã biệt. Là hết! Một mối tình kéo dài bốn, năm năm ròng rã và một cuộchôn nhân chóng vánh. Tôi không hiểu và cũng không bao giờ muốn hiểu. Lý lẽ đó thuộc vềngười lớn. Ông không nói gì chỉ hầm hừ nho nhỏ, không muốn má đau lòng thêm. Lúc ấy tôichưa đầy ba tuổi.“ ...Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt. Rọi xuống trăm năm một cõi đi về ...” Tôi mở sangmột bản nhạc khác. Lại cũng một bài tình ca. Những bài tình ca luôn tràn ngập trái tim ba tôi.Ba hát “Một cõi đi về” rất hay, má thích lắm nên hay ép ba hát đi hát lại nhiều lần. “Mây chetrên đầu và nắng trên vai. Đôi chân ta đi sông còn ở lại. Con tim yêu thương vô tình chợt gọi.Lại thấy trong ta hiện bóng con người”. Bây giờ má hát một mình ...

Tài liệu được xem nhiều: