Bên dưới chân tôi, gió khuấy động cái cánh đồng mây rộng lớn. Vào một lúc nào đó, nó gây ra mọt sự xáo trộn dữ dội, khơi ra một cái hố sâu và qua lỗ hổng cái ống khói của nó. Tôi nhìn thấy mặt đất, một chiếc phi cơ lớn màu trắng đang bay rất thấp, chắc chắn đó là chuyến bay thường xuyên buổi sáng Bristol – London.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sự khủng khiếp giữa trời cao - Phần 2 Phần 2Bên dưới chân tôi, gió khuấy động cái cánh đồng mây rộng lớn. Vào một lúc nào đó,nó gây ra mọt sự xáo trộn dữ dội, khơi ra một cái hố sâu và qua lỗ hổng cái ống khóicủa nó. Tôi nhìn thấy mặt đất, một chiếc phi cơ lớn màu trắng đang bay rất thấp,chắc chắn đó là chuyến bay thường xuyên buổi sáng Bristol – London. Rồi cơn lốc lạibắc đầu xoay sang hướng khác và tôi lại cảm thấy sự cô quạnh của tôi. Sau lúc mườigiờ ít lau, tôi tiếp cận với cái vành phía dưới của tầng mây bên trên, những lớp mâynày là hơi nước nhẹ, trong lờ mờ đang thông thả trôi về hướng đông. Sức gió tăng lênmột cách đều đặn, nhiệt độ đã rất lạnh, mặc dù cao độ kế của tôi mới chỉ có ba ngànmét. Động cơ quẫy đều đặn một cách đáng khen, mây đã dày đặc nhiều hơn là điều tôiước tính, nhưng cuối cùng cũng mỏng manh đi thành một đám sương màu vàng và tôiđược tiếp đón bởi một bầu trời hoàn toàn trong trẻo và một vầng mặt trời rực rỡ. Bêntrên đầu tôi, chỉ toàn là màu xanh và vàng, ở phía dưới toàn là bạc lóng lánh. Đã mườigiờ mười lăm phút, cây kim của khí áp biểu chỉ bốn ngàn hai trăm mét, tôi tiếp tụccuộc lên cao, hai tai lắng nghe tiếng nổ đều đều của động cơ, hai mắt luôn luôn nhìnvào đồng hồ, kim chỉ vòng quay, mức độ ét xăng, bộ phận bơm nhót không có gì đángngạc nhiên khi các phi hành gia được coi là những người không sợ hãi điều gì họ phảinghĩ tới quá nhiều việc khiến họ không có thì giờ để nghĩ tới chính mình chính vào lúcđó mà tôi nhận thấy rằng một cái địa bàn ít đáng tin vậy khi người ta vượt qua một độcao nào đó bên trên mặt đất, may măn thay, mặt trời và gío đã cho tôi những toạ độchính xác. Tôi hy vọng tìm thấy một sự yên tĩnh vĩnh hằng trong khi cứ bay trên cao mãi,nhưng càng lên cao thì bão tố càng tăng thêm một cách cuồng bạo. Chiếc phi cơ mộttầng cánh của tôi rên rỉ, run lên tới tận mọi con ốc của nó, chao đảo như một tờ giấykhi tôi muốn chuyển hướng. Nó lướt nhanh hơn trong gió, có lẽ không có một conngười nào đã từng bay nhanh như vậy. Tôi phải luôn luôn giữ phi cơ cho thẳng và bayvát ngọn gió, vì tôi không chỉ có tham vọng riêng về kỷ lục độ cao: theo cách tính toáncủa tôi khu rừng già trên không trung toạ lạc ngay bên trên khu tiểu Wiltshire nếu tôichinh phục các tầng cao của khí quyển ở những nơi khác, tôi sẽ mất hết kết quả cốgắng của tôi. Vào khoảng giữa trưa tôi đạt tới sáu ngàn mét. Gió quá bạo cuồng khiến tôi phải lolắng nhìn vào những sợi dây ở cánh phi cơ của tôi. Lúc nào tôi cũng tưởng là sẽ thấychúng giãn ra hay đứt hẳn. Tôi đã tháo cái dù ở đằng sau và móc nó vào cái khoen ở đâylưng tôi ngõ hầu đề phòng điều tồi tệ nhất! Chính vào những lúc như thế này mà mộtviệc làm vội vã, cẩu thả của một anh thợ máy có thể làm mất mạng một phi công!Nhưng phi cơ đã chống chỏi một cách dũng cảm, những dây và những bộ phận chốngđỡ của nó kêu o o và run lên như là những sợi dản vậy. Tuy nhiên, tôi cũng kinh ngạclà bất chấp những sự va đập và lay động của gió đánh vào nó làm thế nào mà nó vẫntheo đuổi được sứ mạng chinh phục bầu trời của nó. Phải có một cái gì thàn thánhtrong con người để anh ta lên tới cao như thề này bên trên những giới hạn mà hình nhưtạo hoá đã ấn định cho con người. Và để cho con người lên cao nhờ vào sự kế tục vôtư lợi, dũng cảm này mà sự chinh phục không gian đã chứng tỏ, người ta nói tơi sự sađoạ của con người! Đến khi nào một câu chuyện tương tự thế này mới được viết vàosách biên niên của nòi giống chúng ta? Với những ý nghĩ đó trong đầu tôi cứ luôn luôn thúc đẩy phi cơ của tôi lên cao hơnnữa, những cơn gió lúc thì quất vào mặt lúc thì rít lên sau tai tôi. Giải bình nguyênnhững đám mây phía dưới tôi đã lùi xa, những chỗ nhấp nhô, phập phồng màu bạc củanó đã rộn lên lộn vào một mặt bằng phẳng sáng rực rỡ, chắc chắn là tôi đã là nạn nhâncủa một sự thăng trầm chưa bao giờ có, chắc chắn là tôi đã biết người ta bị nguy hiểmthế nào khi ở trong tình trạng mà các ông bạn láng giềng ở phía bên kia biển Manchegọi là một cơn lốc, nhưng tới một mức độ như thế nào thì tôi chưa từng thấy bao giờ.Cái luồng gió khủng khiếp này có thể quét sạch tất cả. Mà hình như ngay trong lòngnó còn có những sự xao động cũng khủng khiếp như chính nó nữa. Không có mộtđiềm báo trước nào, tôi bị cuốn một cách tàn bạo vào một trong hai sức mạnh đó trongmột hay hai phút tôi đã quay tròn với một tốc độ làm tôi suýt nữa ngất đi. Rồi tôi bị rơivào xuống, cạnh bên trái xuống trước, cái lỗ hỗng của ống khói chính khoảng chânkhông mà tôi rơi xuống mà không bị thứ gì cản trở cả, như một hòn đá, trong gần 300mét, tôi còn ngồi được trên ghế là chỉ nhờ vào cái dây lưng của tôi thôi. Sự rungchuyển làm tôi nghẹt thở và xỉu đi nửa tỉnh, nửa mê trên thành của thân phi cơ, nhưng (và đây chính là đức tính của một phi hành gia trong tôi ) bao giờ cũng đủ triển khainhững nỗ lực siêu phàm. Tôi nhận thấy rằng tốc độ rơi xuống của tôi là một ống khóiviên hình trụ. Và tôi tiến gần tới đỉnh cao của hình chóp này, phải chịu đựng một sứcxoắn vặn ghê gớm. Bằng cách dồn tất cả trọng lực của tôi vào một bên, tôi lấy thăngbằng lại cho dôi cánh và giành lại sự điều khiển phi cơ để bay ra khỏi chỗ xáo trộn.Bị te tua nhưng đắc thắng, tôi lại kéo cần lái và lại bắc đầu leo lên cao. Lúc một giờchiều, tôi đã ở bảy ngàn mét bên trên mức mặt biển, tôi hết sức mãn nguyện là tôi đãtới chỗ bên trên cơn bão tố, tôi càng lên cao thì không gian càng yên tĩnh. Ngược lại,trời rất lạnh và tôi bắt đầu thấy cảm, thấy nôn mửa đặc biệt thường đi kèm với sựloãng không khí của tôi và trong những khoảng cách đều đặn. Tôi hít chất hơi thầndiệu này, tôi cảm thây khoan khoái gần như say sưa. Tôi kêu lên, tôi ca hát trong khivạch ra những quỹ đạo của tôi trong bầu trời băng giá. Tôi tin chắc rằng sự thất bại mà Glaisher và ở một mức độ thấp hơn, Coxwell đã lànạn nhân khi vào năm 1892 họ dùng kinh khí cầu lên tới độ cao mười ngàn mét bị gâyra bởi sự mau lẹ quá sức mà sự vọt thẳng lên cao ...