Màn đêm yên ả bao trùm thành phố đang say giấc ngủ. Trời khuya tới nỗi đường phố vắng lặng không một tiếng người chỉ còn tiếng gió luồn qua những tán lá cây xào xạt. Từ đâu đó bỗng xuất hiện một đốm sáng màu xanh lam chập chờn, nó cứ bay lưỡng lờ hết nhà này đến nhà khác như muốn tìm một cái gì đó. Đốm sáng đó là gì nhỉ chẳng ai biết mà cũng chẳng ai thấy, nó cứ bay như thế kiên trì, lặng lẽ trong bóng đêm tĩnh mịt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SỨ MỆNH THIÊN SỨ - phần 1SỨ MỆNH THIÊN SỨ - phần 1CHƯƠNG 1: GIỌNG NÓI BÍ ẨNMàn đêm yên ả bao trùm thành phố đang say giấc ngủ. Trời khuya tới nỗiđường phố vắng lặng không một tiếng người chỉ còn tiếng gió luồn qua nhữngtán lá cây xào xạt. Từ đâu đó bỗng xuất hiện một đốm sáng màu xanh lamchập chờn, nó cứ bay lưỡng lờ hết nhà này đến nhà khác như muốn tìm mộtcái gì đó. Đốm sáng đó là gì nhỉ chẳng ai biết mà cũng chẳng ai thấy, nó cứbay như thế kiên trì, lặng lẽ trong bóng đêm tĩnh mịt.Vài tiếng sau đốm sáng đó bị ánh mặt trời nuốt chửng như chưa từng hiệnhữu. Thành phố bừng tỉnh giấc, chim hót ríu rít trên những vòm cây, đườngphố bắt đầu đông người qua lại đón chào một ngày mới.Ở một khu phố nhỏ khá gần nơi xuất hiện của đốm sáng lạ đó. Có một ngôinhà xinh xắn cũng đã thức dậy._ “Nhã Thanh dậy mau lên, trễ học bây giờ!”_ tiếng mẹ gọi đầy sốt ruột dướinhà khiến nó không thể ngủ nướng được nữa._ “Vâng… ạ.”_ với một giọng đầy buồn ngủ và khổ sở, Thanh bước xuốnggiường. Nó dụi đôi mắt nặng trịch không thèm mở của mình để thấy đườngxuống nhà rửa mặt. Nhã Thanh năm nay mười lăm tuổi, mới vào học lớpmười. Cô bé có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen dài được cột cao trông rấthồn nhiên và đôi mắt đen láy có phần tinh nghịch.Thanh rửa mặt theo quán tính vì hai mắt nó còn nhắm nghiền._ “ Nhanh lên Thanh, còn có hai mươi phút đó.”_ mẹ Thanh giục nó vì nó cònchưa ăn sáng.Nghe tới còn hai mươi phút nữa Thanh tự nhiên tỉnh hẳn, nó hấp tấp đánhrăng rồi chạy vụt vào bàn ăn và ăn ngốn nghiến miếng bánh mì trét bơ củamình ( mà hình như nuốt nhiều hơn nhai). Nhìn cách ăn “quái dị” của nó, mẹmắng:_ “Ngày nào cũng như ngày nào, lớn rồi không làm gương cho em gì cả.”_ “Ôi, vâng ạ”_ Thanh kêu lên rồi hấp tấp chạy về phòng thay đồng phục,mặc kệ cái cười “chế nhạo” của hai đứa em.“Rầm …Rầm…” có thể hình dung được tốc độ chuẩn bị của Thanh là gói gọntrong hai tiếng đó, khiến mẹ nó dưới nhà phải kêu lên:_ “Cẩn thận chứ Thanh!”Với tốc độ đó chỉ sau năm phút Thanh đã mặc xong áo dài, soạn cặp, cột tóc…và nó đã dắt xe ra tới cửa. Khi ra sân Thanh thấy bố nó đã nổ xe chuẩn bị đilàm và hai thằng em nó ( đứa lớn tên Nhật năm nay mười hai tuồi, và đứa úttên Nam mười một tuổi) cũng chuẩn bị để bố nó đèo đi học. Hai đứa nó đangchào mẹ, khi thấy Thanh dắt xe ra với bộ dạng hấp tấp, Nhật cười châm chọcnói :_ “ Chị sắp trở thành tay đua rồi đó mẹ.”Thanh gườm Nhật một cái:_ “Đua gì chứ!”Mẹ giục tụi nó :_ “Nhanh lên đi, trễ giờ rồi.”Bố Thanh quay lại bảo nó :_ “Con cũng đi từ từ đó.”_ “Vâng ạ, con chào bố.”_ vừa chào bố Thanh vừa liếc hai thằng em đang cườikhẩy nó. Khi thấy ánh mắt của Thanh tụi nó đều giơ tay lên vẫy và tặngThanh một nụ cười tinh quái.Ôi thôi Thanh trễ thiệt rồi, nó vội vàng vừa chào mẹ vừa leo lên xe đạp nhưbay. Thanh nghe tiếng mẹ gọi vọng theo từ đằng sau : “Từ từ thôi…”_ Két… nó thắng xe dừng lại trong trường vừa kịp lúc thầy giám thị đóngcửa, Thanh vội dắt xe đi gởi, nó cũng phải khẩn trương vì mấy phút nửa làchuông reo vào tiết. Nó phải băng qua bãi gởi xe, qua sân lớn và leo lên mộtcái cầu thang rồi mới tới lớp học của mình. Thanh đến lớp vừa kịp tiếngchuông, mấy nhỏ bạn đang xếp hàng nhìn nó cười :_ “ Hay quá tụi này tưởng trò trễ rồi chứ!”_ “Ừ, hú hồn mệt quá.”_ Thanh vừa cười với mấy nhỏ bạn vừa thở.Thầy vào lớp, tụi nó về chỗ của mình. Thanh về chỗ của mình ở gần cuối lớp,cả lớp ổn định đứng lên chào thầy. Hôm nay hai tiết đầu tụi nó học môn văn,đối với Thanh thiệt là chán, nếu có thú vị thì có lẽ là mười lăm phút trả bàiđầu giờ. Thầy sẽ gọi những “con thỏ” xấu số lên bảng trả bài, và hầu nhưchẳng đứa nào đạt điểm cao vì thầy yêu cầu phải thuộc chính xác những gìông cho ghi chép trong vở. May sao hôm nay tụi nó không phải trả bài, cả lớpchưa kịp mừng thì thầy lại nói :_ “Chúng ta sẽ có một bài kiểm tra vào cuối tuần này, cá em về học hai bàimới học và hai bài hôm nay.”Cả lớp xìu nhanh như bọt xà phòng, kêu lên ******** :_ “Thôi thầy ơi, thứ bảy này tụi em kiểm tra Anh văn rồi.”… “Tuần sau đithầy…”Mặc cho tụi học trò năn nỉ, Thầy đập thước một cái “Rầm” rồi phán :_ “ Cả lớp trật tự không đổi gì cả. Các em mở tập ra học bài nhanh lên!”Tụi nó biết là hết cách nên đành ỉu xìu mở tập ra. Và chỉ trong vòng mườiphút là tụi nó rơi vào một giấc ngủ chập chờn trong tiếng ru đều đều khôngchút diễn cảm hay hàm xúc gì về những bài ca dao, tục ngữ…Giờ học trôi qua chậm rãi với sự cố gắng của lũ học trò. Đứa thì mê man chậpchờn, đứa thì dường như đã ngủ luôn rồi, đứa thì lén lôi tạp chí hay truyệntranh ra đọc… Riêng Thanh thì cũng đang cố gắng che những cái ngáp dàiliên tục của mình. Nhỏ Thảo ngồi kế bên Thanh chịu không nổi nó cứ rục rịchmãi hết xoay lưng lại dũi chân. Thảo là bạn thân của Thanh từ năm lớp tám,cô bé cũng nhỏ người như Thanh, Thảo có hai má lún đồng tiền rất dễthương, mái tóc cắt so le dài ngang vai). Thảo chán nản nói nhỏ vớ ...