Danh mục

Sự thật về hoa hồng

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 128.21 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bạn có chắc hoa hồng là hoa của tình yêu? Mấy ngày nữa là đến lễ cưới của Trung rồi. Những đêm ngủ dậy, tôi chỉ thấy mình hoảng sợ. Tôi sợ sẽ mất cậu ấy mãi mãi. Cậu ấy đã không còn là của tôi từ hai năm trước, khi cậu ấy bắt đầu gặp Khánh Huyền. Đó là một cô bé dễ thương đến nỗi nếu tôi là Trung, tôi cũng sẽ thích cô bé ấy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sự thật về hoa hồng Sự thật về hoa hồngBạn có chắc hoa hồng là hoa của tình yêu?Mấy ngày nữa là đến lễ cưới của Trung rồi. Những đêm ngủ dậy, tôi chỉ thấy mình hoảngsợ. Tôi sợ sẽ mất cậu ấy mãi mãi. Cậu ấy đã không còn là của tôi từ hai năm trước, khicậu ấy bắt đầu gặp Khánh Huyền. Đó là một cô bé dễ thương đến nỗi nếu tôi là Trung, tôicũng sẽ thích cô bé ấy.Nói thật là từ trước đến nay, chỉ có mình tôi thích Trung thôi. Sinh nhật cậu ấy cách đây 3năm, tôi đã tặng cho cậu ấy món quà kèm theo lời tỏ tình của tôi: “Mình yêu cậu”. Nhưngtừ đó cậu ấy chẳng nói chẳng rằng, không nhìn mặt tôi nữa. Một năm sau đó, Trung yêuKhánh Huyền. Mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ trở lại bình thường khi tôi chấp nhận theolời của cậu ấy đến với một buổi gặp mặt một người do Trung giới thiệu cho tôi. Anh tagiàu có, lại đẹp trai. Thế nhưng, tôi lại nói với anh ta: “Xin lỗi anh. Trong lòng tôi đã cóngười khác rồi” khiến cho anh ta bỏ đi, không một lời từ biệt. Trung giận tôi lắm. Cậu ấybảo tôi: “Nếu cậu yêu ai đó rồi thì sao còn tới buổi gặp mặt này? Mà người đó là aichứ?”. Tôi nhìn Trung: “Mình… không có ai đâu. Chỉ vì mình không thích anh ta nênmới nói thế. Cậu có thể để tự mình quyết định cuộc sống của mình, được không?”. Trungthở dài: “Thôi được. Tuỳ cậu vậy”.Trung cũng từng đưa tôi đi xem vận hạn vì sao tôi mãi mà chưa thích ai hết. Bà thầy bóinói với tôi: “Duyên cũ chưa cắt thì sẽ không bao giờ có duyên mới. Tuỳ thuộc vào cô cả”.Vậy là tôi nghe theo bà ta đi cắt duyên. Thế mà một năm nữa trôi qua, tôi vẫn chẳng hềthích ai cả. Mẹ tôi nói: “Sao con không yêu ai đó đi?”. Tôi bảo: “Vẫn chưa đến lúc màmẹ”.Trung hỏi ý kiến tôi về chiếc giày mà mình sẽ đi trong đám cưới. Tôi nói: “Cậu đẹp trailắm” rồi ôm lấy cậu ấy, nước mắt rơi hai bên má. Trung hỏi: “Cậu làm sao thế?”. Tôi gạtnước mắt đi, bảo: “Mình không sao đâu. Cậu là con trai mà lại lấy trước mình nên mìnhthấy hơi buồn thôi”. Trung nắm lấy tay tôi: “Mình cũng muốn chờ cậu cưới trước, nhưngmà mãi cậu chẳng yêu ai cả. Mình buồn lắm đấy”. Tôi buông tay Trung ra, cười trừ:“Mình cũng muốn nhưng có lẽ không phải lúc”.Ngày đám cưới diễn ra, tôi như người mất hồn, tự nói với mình là không bao giờ đượcnghĩ tới cậu ấy nữa. Nhưng nhìn Trung cưới Khánh Huyền, tôi lại không ngăn được cáicảm giác tưởng tượng mình là Khánh Huyền, đứng bên cậu ấy trong giây phút quan trọngnày. Trung xuống đón Khánh Huyền khi đoàn xe nhà cô dâu vừa tới.Tôi chợt thấy có điều gì bất an. Trung lao ra cứu một cậu bé theo cha mẹ đến dự đámcưới trước bánh xe ô tô oan nghiệt. Trung bị chấn thương nặng ở đầu và mất hết trí nhớ.Cậu ấy thơ thẩn như người mất hồn. Khánh Huyền khóc hết nước mắt, nói với chúng tôi:- Con xin lỗi. Con vốn định đám cưới xong sẽ cùng anh ấy đi Mỹ. Sang bên ấy, cuộcsống của chúng con chắc chắn sẽ khá hơn bên này. Nhưng anh ấy như vậy thì có lẽ khôngđược rồi.Hai tháng sau, bệnh tình của Trung vẫn không tiến triển gì. Bác sỹ nói:- Gia đình có thể đưa cậu ấy về. Có lẽ, cậu ấy sẽ không thể hồi phục được đâu. Nhưngthỉnh thoảng, cũng nên đưa cậu ấy đến chỗ chúng tôi khám lại.Khánh Huyền như chết đứng. Gia đình cô ấy đã trở về bên Mỹ và công việc Trợ lý kinhdoanh của công ty do gia đình họ mới mở sau khi Khánh Huyền kết thúc khoá học trongnước buộc cô phải đi theo.Tôi đến thăm Trung vào một buổi chiều nắng nhạt. Cậu ấy vẫn ngồi thơ thẩn một mìnhtrong phòng. Tôi đến bên Trung, bảo:- Mình đến thăm cậu này. Trông cậu gầy đi nhiều quá đấy.Tôi lấy tay cậu ấy, áp vào má mình:- Mình rất thương cậu.Chợt Trung kêu lên khe khẽ:- Khánh Huyền!Trung nhìn tôi bảo: “Em có phải là Khánh Huyền không?”.Rồi cậu ấy đưa cho tôi chiếc thiệp cưới:- Tôi chính là Ngọc Trung, đúng không? Còn cô, cô có phải là Khánh Huyền không vậy?Nói cho tôi nghe đi.Tôi nhìn Trung, sững sờ. Tôi biết phải nói gì đây? Bất ngờ mẹ Trung đi vào:- Là Khánh Huyền. Khánh Huyền đến thăm con đấy.Tôi bảo:- Bác à…Mẹ Trung nói: - Cháu ra đây bác bảo.Mẹ Trung kéo tôi ra một góc, vừa nói vừa khóc:- Bác xin cháu đấy. Cháu giúp bác giả vờ làm Khánh Huyền được không? Nếu nó biếtđược Khánh Huyền đã bỏ nó mà đi thì chắc nó sẽ không thể chịu nổi mất. Cháu có thểgiúp bác, được không?Biết tình thế không thể làm khác, tôi gật đầu. Dù sao Khánh Huyền cũng quan trọng hơntôi đối với Trung, có lẽ tôi là Khánh Huyền thì sẽ tốt hơn. Trung bảo tôi:- Vậy em hãy đến thăm anh hằng ngày nhé, được không?Mẹ Trung nói:- Trung à, Khánh Huyền hằng ngày còn phải đi làm mà.- Không sao đâu bác ạ - Tôi trả lời - Sau giờ làm việc, ngày nào cháu cũng sẽ đến thămcậu ấy.Mẹ Trung nắm lấy tay tôi:- Cảm ơn cháu.Hằng ngày, tôi đều đến thăm Trung sau giờ làm việc. Ngày chủ nhật, tôi ở bên cậu ấy cảngày. Tôi dẫn Trung đi thăm những nơi từng ghi dấu những ký ức giữa tôi và Trung. Tôichỉ trường học cũ cấp hai, nơi mà lần đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi kể:- Anh gặp cô ấy trên đường tới trường. Cô ấy đi bộ mà quãng đường còn rất xa, ...

Tài liệu được xem nhiều: