Thông tin tài liệu:
CHƯƠNG III (part 1) Thức dậy từ khá sớm, Mây nhoài người ra ngoài cửa sổ để đón những đợt gió mát kèm theo bụi đất và mùi hắt của cái nhà máy kế bên. Đôi mắt mơ màng khẽ ngước nhìn lên bầu trời xám xịt. - Cái tuổi mười bảy chết tiệc!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sự trả thù ngọt ngào Sự trả thù ngọt ngào CHƯƠNG III (part 1)Thức dậy từ khá sớm, Mây nhoài người ra ngoài cửa sổ để đón những đợt giómát kèm theo bụi đất và mùi hắt của cái nhà máy kế bên. Đôi mắt mơ màngkhẽ ngước nhìn lên bầu trời xám xịt.- Cái tuổi mười bảy chết tiệc!Ngày đầu tiên trở lại trường sau hai tháng hè thế nhưng thời tiết lại ảm đạm usầu như chính tâm trạng của cô. Mây lê từng bước đầy mệt mỏi tới cánh cửaphòng và mở ra.- Ô! Chu…choa…!!!- Cô giật lùi về sau, tay trái vỗ vào ngực phịch phịch khithấy hắn đang đứng trước cửa phòng và nhìn mình với đôi mắt gấu trúc.- Gì nữa ông cố?- Nhà em nhiều chuột quá! Đêm qua chúng đã thám hiểm khắp cơ thể tôi.Mây ngáp dài .- Oap!....Con trai mà sợ mấy thứ đó sao? Vả lại không phải anh là cảnh sátsao?- Tôi chỉ sợ duy nhất là chúng thôi!- Phiền thật! tôi sẽ nói với mẹ mua giúp anh thuốc diệt chuột. À mà tiệnthề…anh tên gì vậy?Hắn cười nhạt và nhìn Mây với ánh mắt kì lạ, cái nhìn như chứa đựng mộtluồn năng lực siêu phàm khiến cho người đối diện phải rung mình.- Vĩnh Du! Cứ gọi anh là Du! Còn em là Mây?- Ừ!- Lát nữa em có đi học không?- Chi vậy? đừng nói là đưa tôi đi học nha. Không cần đâu!Hắn lại cười, lần này nụ cười có lẽ thoải mái hơn trước.- Không! Tôi chỉ sợ là em đòi quá giang thôi. Tôi chưa có vợ nhưng lại chởmột cô nữ sinh sẽ trông kì cục lắm. Tôi đã gặp nhiều trường hợp như thế ởcăn nhà mà tôi thuê trước đây. Nói trước để không phải mất lòng nhau ý mà.– Nụ cười giòn tan của hắn nhạt dần sau những bước chân dấn lên bậc thang.Mây , sốc toàn tập!- Có phải lúc bắt cướp bị người ta đập vào đầu nên mới khùng khùng như thếkhông nhỉ?- cô lắc đầu để xua đi những ý nghĩ vẩn vơ sớm rút dần thời giantới trường của mình.……………………………………………………………………………..- RẦM! RẦM!..... – Tiếng sét xé toạc bầu trời và báo hiệu cho một cơn mưatrái mùa đáng nguyền rủa. Trời tối sầm lại, không khí ngột ngạt như cái ngàycủa hai năm trước…Phải chăng là một điều gì gợi nhắc?……………………………………………………………………………….- Không ăn sáng sao? …dù…mang dù theo!Mây hốc tốc chạy ra cửa và không màng tới tiếng gọi ý ới của mẹ cô. Thời tiếtkhông một chút ưu đãi với cô khi buông xuống những giọt nước đầu tiên, lạnhtê tái. Cơn gió từ đâu ập tới mang theo nước mưa phả vào mặt cô, tóc cô và cảchiếc áo dài trắng tinh khôi.- Chết tiệc!Mưa nặng hạt hơn, mưa đổ ào trắng vả như gạo đổ xuống đường.- Phải tìm chỗ trú! – Cô liếc sang con hẻm được che chắn tạm bợ bởi lớp tôn rỉsét, có lẽ là nơi chứa đồ tái chế.………………………- Lụp bụp! lụp bụp! – tiếng mưa gõ trên nóc tônMây phủi phủi những giọt nước động trên chiếc cặp táp rồi ngồi phịch xuốngnền đất.- Khụ khụ!... – Tiếng ho của người nào đó làm cô giật mình. Mây chăm chúnhìn kĩ hơn cái góc tường tối om phía trong và bất giác cô gái bụm miệng lạitránh để tiếng héc của mình thốt ra.Một thanh niên ngồi đó và dựa đầu vào tường, áo quần sộc sệch, bún sình.- Mặc đồng phục của trường? hắn cũng học trường mình sao?Cái tính tò mò đặc trưng của Mây đã thôi thúc bước chân của cô tới gần hắnhơn. Lạ thay, càng lại gần cô càng cảm thấy kì lạ. Trái tim đập liên hồi nhưmuốn nhảy tọt ra khỏi lồng ngực và…còn có một chút cảm giác xao xuyến.- Nè…cậu có sao không?- [im lặng]- Cậu cần giúp đỡ gì không?- Đồ nhiều chuyện! – Hắn ngẩn mặt lên. Đó cũng là thời khắc trái tim yếuđuối của Mây như ngừng đập, chiếc mũi này, đôi môi ương ngạnh này , khuônmặt này…quá quen thuộc…quen tới mức khiến cô muốn ôm siết vào lòng. Vànước mắt cô đã đầm đìa từ khi nào.- Định! Là ông! Hức…hức….! – Mây ôm chầm lấy người thanh niên, nức nở.- Cái quỷ gì thế! – Là giọng nói đó nhưng phần nào đã trở nên cứng cỏi vàlạnh lẽo. Hắn hất cô ra một cách thô bạo và không thương tiếc. Hắn đứng xổmdậy rõ thấy nỗi tức giận hiện hữu như thế nào trong đôi mắt đỏ hoen ấy.Hắn giống Thái Định như khuôn, ngoài việc trông hắn có vẻ cứng cỏi hơn,trưởng thành hơn và cũng cao to hơn người bạn của cô. Cái nét đẹp trời banđó làm Mây dám chắc rằng: “ Thái Định đã trởi về bên cô!”. ...