Đoàn người ngựa đã đi được nửa ngày đường. Chẳng mấy chốc đã tới hẻm núi Hime, đây là hẻm núi nằm phía tây hỏa quốc và giáp ranh với biên giới Zanni. Nó có vị trí chiến lược cực kì quan trọng, là hàng rào bảo vệ trong chiến lược quân sự của hỏa quốc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sự Trở Về Sự Trở VềĐoàn người ngựa đã đi được nửa ngày đường. Chẳng mấy chốc đã tới hẻmnúi Hime, đây là hẻm núi nằm phía tây hỏa quốc và giáp ranh với biên giớiZanni. Nó có vị trí chiến lược cực kì quan trọng, là hàng rào bảo vệ trongchiến lược quân sự của hỏa quốc. Muốn trở về kinh thành Konoha thì phảivượt qua hẻm núi này.Sakura tiếp tục đi theo sau Sasuke và Naruto mà không nói lời nào. Bây giờnàng chẳng có tâm trạng gì để nói cả, thà rằng im lặng ngắm cảnh còn hơn làphải nhận những ánh mắt lạnh băng của Sasuke, nàng không thích điều đó tínào. Cảm giác như bị một cái gì đó đè chặt xuống và dù muốn hay không,nàng cũng phải rung sợ.Nhưng Sakura vẫn không quên lí do vì sao nàng lại ở đây. Đúng, là do lỗđen quỉ quái đó. Từ việc bị bắt giam, bị truy đuổi đến việc trở thành một tùbinh thì suy cho cùng, đều do nó mà ra cả. Chính lỗ đen đã khiến nàng phảichịu khổ thế này. Mặc dù nàng ghét cay ghét đắng nó và không bao giờmuốn gặp lại lại lần nữa nhưng đó là con đường duy nhất giúp Sakura trở về.Nàng thề rằng sẽ tìm mọi cách để biết được bí mật của lỗ đen và người cóthể giúp Sakura trở về chính là Sasuke.Trong khoảnh khắc, Sakura bỗng cảm thấy buồn, rất buồn. Lòng trĩu nặng,một cảm giác nhớ mong, nhớ đến da diết. Nàng nhớ ngôi nhà nhỏ của mìnhvới hai cây anh đào nở rộ phía trước, nhớ khu phố nhỏ nghe thoang thoảnghương hoa đào. À, còn có lớp học nữa chứ, lớp học với những người bạn tốt,những trò đùa lém lỉnh của tụi con trai, đã bao lần Sakura nổi điên lên vìnhững trò đùa đó. Cả mẹ, Hinako nữa, Sakura mong gặp họ biết bao nhiêu.Ngay lúc này, nàng ước được nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của mẹ, đượcnghe giọng nói lanh lảnh của Hinako. Sakura nhớ, nhớ tất cả. Nỗi buồn củanàng như lan tỏa vào không gian, rồi tan biến hẳn. Bất giác, đôi mắt lục bảođã ngấn nước, những giọt nước mắt long lanh chực chờ rơi khỏi khóe mắt.Mẹ, Hinako, mọi người sao rồi?Sakura khẽ cúi mặt xuống, không muốn bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt nàng lúcnày và Sakura có lẽ đã khóc nếu như không có một giọng nói lạnh lùng vanglên:- Tất cả dừng lại!Sakura giật mình, vội lau đi nước mắt rồi ngẩn mặt lên, bất ngờ khi nghemệnh lệnh của Sasuke. Không biết ngài ấy...định làm gì đây?Sasuke chợt quay quắt người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt lục bảo có chút bốirối. Một cảm giác nghi ngờ dấy lên trong lòng chàng, nhưng không hẳn làvậy, chỉ muốn biết rõ về cô gái đó thôi. Chàng muốn xem nàng ta có đủthông minh để xứng đáng được chàng tha chết hay không. Bất chợt, lòngchàng bỗng cảm thấy hứng khởi khi nghĩ đến câu hỏi chàng sắp đặt ra, môichàng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhỏ.Đôi mắt lục bảo nhìn vị hoàng đế đầy thắc mắc, cảm thấy bất thường. RồiSakura chợt giật mình khi thấy Sasuke quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt nghingoặc, đôi mắt đen ánh lên sắc đỏ ấy như nhìn xuyên thấu mọi xúc cảm củanàng. Trong lòng rối loạn, cảm giác có gì đó toan tính trong đôi mắt kia, linhcảm của nàng cho biết: đây chẳng phải điều gì tốt lành. Và tất nhiên, linhcảm của nàng không hề sai khi nghe vị hoàng đế nêu ra câu hỏi mà mãi vềsau, nàng ước gì mình đã không trả lời câu hỏi đó:- Sakura, trước mặt ngươi là hẻm núi Hime, muốn trở về kinh thành cần phảivượt qua hẻm núi này. Nói xem: nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn con đường nàođể đi qua nó?Chàng hỏi Sakura trong sự ngạc nhiên của binh lính và Naruto. Giọng nóitrầm và lạnh, lạnh như đôi mắt của Sasuke lúc này, chàng chờ đợi câu trả lờicủa nàng, chắc chắn đó sẽ là một câu trả lời rất thú vị. Những gì liên quanđến nàng ta đều không đơn giản.Mọi cảm xúc của nàng như đảo lộn khi vừa nghe câu hỏi của Sasuke. Sakurachau mày, nàng có chút khó hiểu. Dù sao thì nàng cũng chỉ là một nữ sinhtrung học thôi, những việc liên quan đến thời chiến tranh đại loại như chiếnlược quân sự hay chính trị thì nàng không rõ. Ngẫm nghĩ một hồi, mắt nàngbỗng sáng rỡ lên như vừa tìm thấy kho báu, lòng vui sướng đến khó tả khivừa nghĩ ra một câu trả lời khá-thú-vị. Nàng cười tít mắt, đôi mắt lục bảotinh ranh nhìn chầm chập Sasuke. À, có lẽ bản tính tinh nghịch của một côbé mười lăm hiện đã trỗi dậy trong nàng.Sasuke ngạc nhiên khi nhìn thấy sự vui vẻ của Sakura. Chàng nhướm mày,thắc mắc một chút vì điều đó, không biết nàng ta đã tìm ra câu trả lời thú vịcỡ nào mà lại vui vẻ đến thế. Một đường cong nhỏ hiện trên môi chàng, chờđợi quả là có chút thú vị.Và với Naruto, đó cũng là một sự chờ đợi đầy thú vị.Sakura đã cố lấy lại vẻ nghiêm trang của mình, ánh mắt đen đang dõi theonàng với cái nhìn chẳng mấy thiện cảm, nếu nàng cứ đùa như thế thì sẽ bay-đầu mất.Sakura cố nhịn cười nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ vẻ thích chí, và nàng đã nóimột câu khiến hết thảy binh sĩ cùng Naruto đều thót tim, tưởng như mìnhđang nghe lầm.- Sasuke-sama, tôi không thể chọn con đường nào cả bởi tôi chỉ là một ngườibình thường, không am hiểu gì về chiến lược quân sự. Nhưng...- giọng nóibỗng trở nên tinh quái ...