Danh mục

Sữa chua dẻo

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 97.54 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chị Tâm bắt đầu bằng một câu tôi đã nghe dễ đến mười lần trong tháng này. Như thể báo của tôi lúc nào cũng sẵn chân phóng viên. Như thể tôi có khả năng tuyển người vào cái chỗ mà tôi chỉ là phóng viên loăng quăng. “Tội nghiệp thằng cu đó quá. Vợ nó mới đẻ, hoàn cảnh chật vật lắm. Nó có bằng thạc sĩ, có kinh nghiệm dịch bài đấy. Nó cũng hay tham gia mấy diễn đàn về tài chính, đọc rất được. Hỏi hộ chị”. Không cần chị nói tên “thằng cu”, tôi đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sữa chua dẻo Sữa chua dẻoChị Tâm bắt đầu bằng một câu tôi đã nghe dễ đến mười lần trong tháng này. Nhưthể báo của tôi lúc nào cũng sẵn chân phóng viên. Như thể tôi có khả năng tuyểnngười vào cái chỗ mà tôi chỉ là phóng viên loăng quăng.“Tội nghiệp thằng cu đó quá. Vợ nó mới đẻ, hoàn cảnh chật vật lắm. Nó có bằngthạc sĩ, có kinh nghiệm dịch bài đấy. Nó cũng hay tham gia mấy diễn đàn về tàichính, đọc rất được. Hỏi hộ chị”.Không cần chị nói tên “thằng cu”, tôi đã đoán ra là ai. Ba năm trước, chị Tâm chơichứng khoán, quen Vinh. Khi ấy chúng tôi cũng lờ mờ đoán chị thinh thích cậu traiđộc thân này. Chuyện phi công trẻ lái máy bay bà già, như cách gọi đã phổ biếncho một tình trạng quan hệ có vẻ bình thường hơn là đùa bỡn, chẳng làm ai ngạcnhiên.Ngay việc chị Tâm đã có chồng và hai con cũng không ai coi là nghiêm trọng. Đếncả tôi là em họ cũng bàng quan tặc lưỡi, nghĩ “bà này điển hình các chị gái vănphòng, đầu óc rạch ròi, có tí chung chiêng cũng không hại gì”. Tôi có thử vờ nhưvô tình hỏi: “Chị làm ăn với Vinh tốt không?”. Chị đáp rất tỉnh táo: “Ý mày hỏi taovới nó có ấm chén không chứ gì? Không có chuyện tình tẹo gì đâu. Chả dại”.Chứng khoán xẹp, chị Tâm nợ mỗi người vài chục triệu. Cũng chẳng thấy chị cònnhắc đến Vinh. Công việc của các công ty mấy năm nay mỗi lúc khó khăn hơn,mọi người ai nấy bận rộn với việc lo cho gia đình, không còn để ý những chuyệnthiên hạ. Hoặc là có vẻ những mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng hết thịnh thời.Giờ bà chị họ ngồi trước mặt tôi, vặn vẹo tay đầy bồn chồn.“Vinh cưới lúc nào thế chị?”.“Đầu năm ngoái. Vợ nó làm ngân hàng. Nhưng nghỉ đẻ phát là cơ quan giảm biênchế luôn. Trông nó phờ phạc mà thương”.“Nhưng Vinh đang làm phân tích tài chính, về làm báo của em thì có thích không?Cùng lắm là chuyên trang kinh tế, mà cũng tào lao thôi”.“Khổ. Cũng xin nhiều chỗ, nhưng giờ tài chính đang lao dốc, chán lắm. Cậu chànglại khái tính nữa mới dở”.Chị Tâm chống tay vào cằm, đăm chiêu nhìn cốc cà phê.“Vinh nhờ chị hỏi xin việc à?”.“À... ừ... thì bạn bè giúp nhau mà”.Tôi quyết định ném hòn đá to: “Vợ chồng Vinh hạnh phúc chứ?”.“Chả biết. Gặp vợ nó mỗi hai lần, hồi đám cưới với một lần đi xem phim. Nhìn bềngoài thì có vẻ hạnh phúc”. Hai chữ “bề ngoài” chị ngân nga có vẻ giễu cợt.“Thì mới cưới chưa được hai năm”.“Chả cần đến một năm là biết tay nhau rồi”.Tôi hết kiên nhẫn: “Chị thích nó phải không”.“Không. Không phải như em nghĩ đâu”. Chị đổi giọng có phần gắt gỏng. “Màykhông giúp thì thôi, việc quái gì cứ vặn vẹo”.Tôi chán ngán, đứng dậy. “Thôi không phải dỗi. Chị nói Vinh gửi em lý lịch. Nếusếp em đồng ý thì em sẽ nhắn chị hẹn Vinh đến gặp”.Chị Tâm cũng đứng dậy, không quên dặn: “Đừng nói với ai nhé”. ***Ở tòa báo, phóng viên các mảng cũng đã đủ nhưng người chuyên môn sâu thìkhông nhiều. Vì thế mà việc nhận một người có hồ sơ như Vinh có vẻ thuận lợi.Trước mắt thì phải có một cuộc tiếp xúc đã.Nhưng trừ một lần chị Tâm đưa máy cho Vinh nói chuyện với tôi thì tôi chưa hềnhận được thêm một cú điện thoại nào nữa từ cậu ta. Thậm chí đến bản lý lịchcũng do chị Tâm chuyển qua.Chiều ngày hẹn, đã đến giờ mà vẫn chưa thấy Vinh đâu. Tôi phải kiếm cớ xuốngcổng đón khách để khỏi phải bẽ bàng nhìn sếp. Tôi sốt ruột gọi Vinh nhưng lần nàocũng không thấy trả lời. Định nhắn tin thì có điện thoại của chị Tâm: “Vinh đếnchưa? Chưa hả. Để chị gọi nhé”.Sau mười phút căng ra như dây đàn với cơn bực dọc của sếp và nỗi hận chỉ chựcbùng nổ của tôi, chị Tâm xuất hiện cùng một người đàn ông, dĩ nhiên là Vinh. Tráivới sự hối hả của chị, Vinh không có vẻ gì bận tâm đến việc đến muộn. Từ đằngcổng vào đã thấy chị vẫy vẫy tay rối rít, nửa muốn chạy tọt vào sảnh, nửa muốnđợi Vinh đang tìm chỗ đỗ xe máy.Vinh có thể được coi là một người đẹp trai với khuôn mặt vuông vắn và cặp kínhcận. Trái với hình dung qua mô tả của chị Tâm, quần áo và giày của Vinh toát lênsự kỹ tính. Tuy không cao lớn nhưng dáng dấp của Vinh khá đẹp và từ tốn. Lưngrất thẳng, mặt lạnh lạnh. Một chút hơi kiểu cách có lẽ ở hoàn cảnh khác sẽ gây khóchịu. Tôi đã tưởng Vinh là một kiểu bê tha, khú khoắm kia. Thảo nào chị Tâm cócảm tình đến thế. Chị mặc cái váy hoa hơi có phần rực rỡ, cộng thêm sự nồng nhiệtcủa chị hơi lạc lõng.Sự có mặt của chị Tâm cũng hơi khó giải thích. Nhưng tôi cũng kệ, chỉ nói với sếp:“Chị Tâm là người giới thiệu Vinh cho em”. Thế là buổi nói chuyện có cả bốnngười. Vô hình trung cân đối thành hai phe: phe tuyển dụng và phe xin việc.Nhưng cảm tưởng như người đi xin việc lại chính là chị Tâm, nếu nhìn vào sự vồvập của chị. Chị còn kín đáo giở cuốn sổ tay nhỏ có bìa màu tím oải hương để ghichép.Sếp nhanh chóng điểm các nội dung chính. “Thu nhập thì theo quy định, em phảiqua một năm thử việc. Ngoài lương theo hệ số chuyển đổi thì em sẽ có nhuận búttheo bài”.“Nghĩa là ngần nào ạ?” - Vinh nhấc cặp kính lên, xoa chỗ gọng tì vào cái sống mũic ...

Tài liệu được xem nhiều: