Không thấy con Phốc đâu. Chúng tôi ngồi khuất trong góc vườn. Nắng sớm nhẹ, nhưng rộng khắp phía. Ngoài hàng rào chè tàu, một chiếc xe tải loại một tấn phóng vù, bốc lên một làn bụi đỏ. Mắt tôi vừa cong theo đường cánh cung hàng rào vừa trượt theo chiếc xe tải. Thấy đám bụi đỏ không tràn vào tới đây, nơi chúng tôi đang ngồi. Nhưng cũng không chắc. Kỷ tặc lưỡi, không biết con Phốc phóng đâu, rồi đưa mắt như đuổi theo chiếc xe tải, giờ chỉ còn tiếng động cơ vọng lại....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Súng săn Súng săn TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN NHÃ THUỴKhông thấy con Phốc đâu.Chúng tôi ngồi khuất trong góc vườn. Nắng sớm nhẹ, nhưng rộng khắp phía.Ngoài hàng rào chè tàu, một chiếc xe tải loại một tấn phóng vù, bốc lên một làn bụi đỏ.Mắt tôi vừa cong theo đường cánh cung hàng rào vừa trượt theo chiếc xe tải. Thấy đámbụi đỏ không tràn vào tới đây, nơi chúng tôi đang ngồi. Nhưng cũng không chắc.Kỷ tặc lưỡi, không biết con Phốc phóng đâu, rồi đưa mắt như đuổi theo chiếc xe tải, giờchỉ còn tiếng động cơ vọng lại. Kỷ có vẻ đã tìm thấy một đường nối trong ý nghĩ, nênquay lại nói, đó là xe chở hàng của hãng cà phê H- một thương hiệu cà phê nổi tiếngmiền Trung, còn cà phê mà mình đang uống đây là cà phê vườn, chế biến kiểu thủ côngtùy tiện tự ý.“Không đường?” – Kỷ hỏi. Tôi gật đầu.Mùi cà phê thơm nhẹ. Tôi trực nhớ là đã quên mang theo loại thuốc lá mình thích. Tôi lấymột điếu Con ngựa của Kỷ gắn lên môi, châm lửa. Khói thuốc bay lên tàn cây. Kỷ cũngphà khói, ngước mắt nhìn bâng quơ trên đó. Tôi nhìn Kỷ, một vết thẹo dát mỏng trên tháidương bên phải, sần màu huyết ứ, hai gò má hơi hóp lại, râu cằm lởm chởm, khiến gươngmặt hắn có nét dữ và buồn.“Một người đàn ông bốn mươi mốt tuổi rủ hai người dân địa phương (một thằng mườibảy tuổi và một ông năm mốt tuổi) vào rừng đi săn, sau khi bắn hạ được một con linhtrưởng, thấy bụi cây gần đó khẽ động, ông bốn mốt giương nòng súng bắn hú họa, khôngngờ trúng ông năm mốt. Ông năm mốt bị bắn xuyên cổ họng, nhưng không chết. Ngườiđang ông bốn mốt bị tạm giam, công an điều tra nếu như đó là súng quân dụng thì sẽ bịphạt nặng”...Đó là những thông tin mà các nhật báo đồng loạt đưa trong một ngày của mùa hè nămngoái. Người đàn ông bốn mốt tuổi đó chính là Kỷ, bạn tôi. Từ mùa hè năm ngoái đếnmùa hè năm nay tôi mới ra thăm Kỷ bởi suốt trong thời gian đó, tôi bị bệnh trĩ rất nặng,phải bỏ hết công việc tập trung chữa trị. Suốt một năm, phải dịch chuyển trong thành phốvới một hậu môn đau nhói hằng ngày, là một cảm giác đau nhói khó diễn đạt, nếu gọi lànhục nhã thì cũng không sai. Cũng may, căn bịnh đã được cắt đứt.“Con Phốc đâu rồi không biết?” – Kỷ lại nhắc. Tôi hỏi.“Cuộc đi săn năm ngoái có con Phốc không?”“Có chứ. Nó là giống chó săn mà. Khi ông Đống (tên ông năm mốt) bị tôi bắn trúng cổ,máu chảy ồng ộc, nó nhào tới dùng miệng liếm, tôi sợ nó ngoạm cổ, nên lôi nó ra. Bâygiờ nghĩ lại còn thấy sợ”.“Bắn trúng cổ mà không chết, hy hữu thật”- tôi nói. Đây là câu tôi đã từng nói, nhiềungười khác cũng nói vậy, nhưng nguyên văn có thể khác nhau.“Ừ. Bệnh viện ở đây cùi bắp lắm, nhưng dịp đó thì trở nên nổi tiếng. Còn ông Đống bâygiờ thì lừng danh rồi, đi tới đâu cũng chỉ vết thẹo ở cổ, giọng nghẹt nghẹt, ê nhìn đi, đạnbay từ bên này qua bên kia mà không chết đó nghen. Giờ thì nhậu trời sợ, khi say, dùkhông ai gây chuyện gì cũng chìa cái cổ gừ gừ: mày dám chơi tao không?, dám cắt cổ taokhông, tao thách?”…Tôi cười. Kỷ hớp ngụm cà phê cuối cùng rồi đứng phắt lên nói, ông ngồi đây chơi hoặcmuốn dạo đâu thì lấy xe đi, tôi ra trồng mấy bụi chuối cho xong, chút trưa mình ra quánHòn ngồi lai rai. Nói rồi Kỷ bỏ đi. Tôi đốt thêm một điếu thuốc. Sau đó tôi đi ra sau nhàphụ Kỷ trồng chuối. Có mười hai cây chuối, nhưng phải mất ba ngày mới trồng xong. Kỷbảo, sao giờ không thể tập trung làm một việc gì từ đâu đến cuối và cũng không thấy cóviệc gì là quan trọng. Tôi giữ thân cây chuối cho Kỷ lấp đất. Hồi nhỏ, tôi thích ngồi mộtmình trong vườn chuối. Tuổi hai mươi, tôi thích đấm đá và ôm thân cây chuối. Còn bâygiờ tôi không biết mình muốn gì. Óc tôi chỉ nghĩ đến thế này: hàng chuối này, vài nămsau sẽ sinh sôi thành vườn chuối. ***Khi chúng tôi rời khỏi nhà, con Phốc vẫn chưa về.Chắc là nó đang theo một con cái nào đó, Kỷ nói, khi chúng tôi gần tới Hòn. Câu nói củaKỷ, thoạt đầu tôi nghe không hiểu, vì lúc đó óc tôi đang nghĩ chuyện khác. Một chuyện gìtôi cũng không nhớ, vì nó vừa bị lấp bởi câu nói của Kỷ, thay vào đó là hình ảnh conPhốc đang chạy đâu đó.Trên Hòn có mấy quán nhậu hải sản. Chúng tôi ngồi quán có cây bàng to, nhìn ra ngoàibiển. Nơi đây vốn có tên gọi là Hòn Yến, vì ngoài biển có một hòn đảo nhỏ, nghe nói hồixưa chim yến rất nhiều, nhưng sau không còn con yến nào, nên dân chỉ gọi gọn là Hòn.Một hòn không biết hòn gì. Có lần Kỷ đã nói đùa như vậy. Nhiều người cũng nói đùavậy, nhưng nguyên văn thì có thể khác nhau. Một hòn không biết hòn chi. Tôi cũng đãngồi đây nhậu dăm bảy lần. Nhìn ra một hòn đảo trơ trụi, khi ngoài biển sáng, thấy nhữngvệt đất đỏ, như một bàn tay cào trầy xước trên vách dựng đứng.“Cá hồng biển nướng?”- Kỷ hỏi tôi. Tôi gật. Kỷ ngồi tại chỗ kêu to, nướng cho mấy conhồng biển, quấn lá chuối, đừng để cháy. Chủ quán “Dạ”.“Ông thích uống bia hay rượu?”- Kỷ lại hỏi.“Bia đi. Có bia lạnh không?”“Hên xui. Nếu có đá. Để tôi kêu nó lắc xê”- Kỷ lại kêu ...