Căn phòng ấm áp, bếp lò đượm than hồng rực. Từng viên than cháy căng như co mình trước cái lạnh cắt da thẩm thấu qua bức tường dày sà xuống từng khe gỗ thông. Nhiệt kế trong phòng chỉ âm 3 độ C. Tuy nhiên Hạng Thị Sồng không biết điều đó, đơn giản, bởi với bà, chữ cũng chỉ là một thứ hoa văn trên tấm thổ cẩm vắt trên tay những người đàn bà Mông từ các bản chảy về thị trấn. Mọi thứ trong căn phòng này đều xa lạ với cuộc sống của bà, từ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sương trắng A Su Phìn Sương trắng A Su Phìn TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN XUÂN THUỶCăn phòng ấm áp, bếp lò đượm than hồng rực. Từng viên than cháy căng như co mìnhtrước cái lạnh cắt da thẩm thấu qua bức tường dày sà xuống từng khe gỗ thông. Nhiệt kếtrong phòng chỉ âm 3 độ C. Tuy nhiên Hạng Thị Sồng không biết điều đó, đơn giản, bởivới bà, chữ cũng chỉ là một thứ hoa văn trên tấm thổ cẩm vắt trên tay những người đàn bàMông từ các bản chảy về thị trấn. Mọi thứ trong căn phòng này đều xa lạ với cuộc sốngcủa bà, từ cái hộp chứa nhà cửa, những hình người nói cười nhảy nhôi đến cái vật kêu tíctắc gắn trên tường, chỉ có bức tranh thổ cẩm gắn những đồng xu cổ treo làm vật trang tríphía trên bộ bàn nước là quen thuộc. Duy nhất một điều bà cảm nhận được, đó là sự ấmáp không phải từ bếp lò hồng than phả tới mà tự trong ngực phả ra. Sự ấm áp bà có thểcảm nhận một cách rõ ràng từ thân thể người đàn ông đang say ngủ, đầu khẽ quẹo vàonách người yêu, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. A Linh đang mơ màng trong nhữngmộng mị có thực.Ngoài trời, ngày hay đêm, sớm hay chiều bà không biết, A Linh cũng không biết. Ngườithị trấn này có lẽ cũng không biết. Kể từ khi những bông tuyết lơ phơ trải đều xuống thịtrấn thì mọi ý niệm về thời gian vốn đã rất mù mờ ở A Su Phìn bị xoá nhoà hoàn toànngay cả với những người minh mẫn nhất. Những người đàn bà Mông chạy dạt vào gócchợ trải những tấm ni lon, lót thổ cẩm và đốt than hồng xúm xít. Hàng quán đóng cửa.Khách du lịch trót đến nơi thì náu mình sau những khung cửa bên những bếp lò hồng rực.Những người bận rộn duy nhất là nhân viên các nhà nghỉ khách sạn, chuẩn bị củi than vàtiếp tế đồ ăn tại phòng cho khách. Thị trấn bỗng chốc vắng huơ hoắt, không một bóngngười. Nóc nhà thờ đá lúc đầu ngợp trong hoa tuyết bả lả, đậu từ cây thập tự rớt la đàxuống mái ngói và sượt qua mảng tường đá đầy luyến lưu, sau đó thì cả tháp chuông ngoingóp trong biển sương đặc quánh, khi những bông tuyết đã ngừng rơi. Các hàng quán sơtán bằng sạch, hàng đồ nướng nhà Quại quanh năm rực hồng bếp than với thơm lựng thịtxiên, cơm lam, hạt dẻ cũng nhấp nhổm dọn về. Nhấp nhổm là vì Hạng Thị Sồng còn ngồiđấy. Hôm nay là ngày hẹn với người tình trẻ của bà. Nhà Quại biết điều đó nên còn nhấpnhổm, không nỡ dọn hàng ngay. Dân thị trấn lo ngại rằng, nếu cứ ngồi dưới trời mà bánmua chắc chắn sau đó tất cả sẽ bị đóng băng cứng ngắc, mà hình như chưa ai muốn chết.- Bà cũng tìm chỗ mà ẩn đi thôi, tuyết rơi thế này nó không lên đâu...Như không nghe thấy lời nhà Quại đồ nướng, Hạng Thị Sồng vẫn ngồi, như thể quá trìnhđóng băng lên cư dân đầu tiên ở thị trấn đang bắt đầu.Nó ở đây là A Linh. Bà quen A Linh lần đầu tiên cũng tại hàng đồ nướng nhà Quại. Hômđó trời cũng rất lạnh, tuy không thấm gì so với hôm nay nhưng rất lạnh. Lạnh đến mức bàphải tặc lưỡi thu dọn hết những đồ thổ cẩm, mớ bạc giả xủng xẻng và mấy đám dây dợcho cả vào quẩy tấu và tìm vào góc chợ. A Linh lúc đó đang gỡ một xiên thịt nướng thơmphức một cách hờ hững. Bà lẩy bẩy bước vào, gã trai bản ngẩng lên, ngơ ngác. Gã bỏxiên thịt nướng đứng lên lập bập dùng cả bàn tay ngậy mỡ giúp bà gỡ quẩy tấu khỏi vai.Gã mời bà một xiên thịt. Một gã đàn ông Mông ngồi lặng lẽ ăn thịt nướng là một sự lạ.Xuống chợ mà không uống rượu thì không phải là đàn ông Mông. Đàn ông Mông khôngbao giờ ngồi một mình ăn thịt nướng, nếu có ăn thịt nướng thì nhất quyết cũng phải có cáily sành xám kịt ngất ngư trước mặt. Nhưng A Linh thì ngồi lặng lẽ ăn thịt nướng. Bàcũng đón xiên thịt nướng từ tay người đàn ông ngồi ăn như là một lẽ rất tự nhiên.Thịt nướng thơm làm ấm nóng từng chân răng của hai quai hàm còn chưa hết lập cập củabà, thịt nướng làm ấm cái bụng bà, và thịt nướng làm mềm ánh mắt bà già Hạng Thị Sồngsáu mươi mùa ngô núi mọc. Đây không phải là lần đầu tiên bà được mời, con dâu cả mời,con dâu hai mời, con dâu út mời... Nhưng là lần đầu tiên bà được một người đàn ôngMông không quen biết mời với một cử chỉ thân tình đến thế, đời bà chưa từng có điều đó,ngay lão Vàng Hườm ở với bà đến mấy chục năm cũng không một lần mời vợ dù chỉ làmột muôi gỗ mèn mén, vậy nên bốn đứa con trai cũng theo bố, chẳng biết đến mẹ baogiờ, vả lại, chúng còn khuất mặt sau đám khói thuốc, làm gì nhìn thấy ai. Vậy nên khiđược mời hẳn một xiên thịt nướng giữa chợ thì Hạng Thị Sồng lấy làm rưng rức trướchành động đẹp đẽ ấy lắm. Hai người lặng lẽ ngồi bên bếp lửa của hàng đồ nướng. Khimiếng cuối cùng của xiên thịt đã bị gỡ, Hạng Thị Sồng nhặt lên hai quả trứng nướng đưacho A Linh một quả. Lại lặng lẽ ăn. Một vài trao đổi nhỏ đủ để bà biết A Linh ở Sa Pạ,còn bà ở Hầu Thào. Hai hướng khác nhau của những cung đường vắt theo sườn núi đổ vềthị trấn. Khi cây thập tự trên nóc nhà thờ đã sậm lại chuẩn bị chui vào đêm thì A Linh ravề. Bà còn ngồi lại ngẩn ngơ một lúc lâu mới sửa soạn quẩy tấu tìm về nhà trọ. Đã lâurồi, chặng đường từ thị trấn về Hầu Thào chỉ gặp bước chân bà mỗi t ...